Editor: Phong Tâm
Cải tạo phòng tắm
Beta: Bảo Trân
—
Trữ Chinh, với tư cách là người ngoài cuộc, khi nghe những lời này của Quý Tinh Dao đã cảm thấy lòng đau nhói, huống chi là sếp. Chắc chắn cảm giác như rút từng mảnh xương, đau đớn đến mức sống không bằng chết.
Có lẽ, trái tim của sếp đã chết rồi.
Quý Tinh Dao vẫn là Quý Tinh Dao, không phải người phụ nữ khác. Cô không dùng nước mắt để đổi lấy sự thương hại. Cô vẫn như lần đầu tiên gặp mặt, lạnh lùng và kiêu ngạo.
Nhưng trái tim cô, chắc cũng đã lạnh ngắt rồi.
Trữ Chinh không biết sếp sẽ phản ứng thế nào. Nếu đổi lại là anh ta, chắc chắn anh ta sẽ mềm lòng nhưng anh ta không phải sếp. Anh ta không có những nỗi đau như sếp từng trải qua.
Sau một lúc lâu im lặng, Mộ Cận Bùi chỉ nói ba chữ: "Đến nghĩa trang."
Chiếc xe biến mất trong cơn mưa lớn. Quý Tinh Dao đứng nguyên tại chỗ rất lâu, rất lâu.
Đến khi cảm giác đau âm ỉ ở bụng dưới kéo cô về thực tại, Quý Tinh Dao mới định thần lại. Cô chỉnh sửa tóc tai, chuẩn bị đi tìm chú Trương. Nhưng chưa đến bãi đỗ xe, cô đã nhận được cuộc gọi từ Đường Gia Lai nói muốn hẹn gặp mặt.
Kể từ lần chia tay trước, đã nửa năm họ không gặp nhau.
Tập đoàn Quý thị phá sản, chú Đường chắc chắn cũng như bố cô, trắng tay. Cô đã nghĩ rằng chú Đường cũng đột ngột biến mất.
Nơi gặp mặt là nhà hàng mà họ đã dùng bữa chia tay lần trước.
Câu đầu tiên Đường Gia Lai nói khi gặp cô là: "Xin lỗi, Tinh Dao, bố chị là một kẻ tội đồ."
Ngược lại Quý Tinh Dao an ủi cô: "Chị đừng nói vậy, không ai muốn công ty phá sản cả. Việc đầu tư dự án đó cũng không phải là quyết định của riêng chú Đường. Chắc chắn bố em cũng muốn đầu tư.
"Đường Gia Lai lắc đầu. Trong lúc chờ Quý Tinh Dao đến, cô đã nghĩ rất nhiều về cách mở lời nhưng đến giờ, cô vẫn không biết nói sao cho trọn. Kể từ khi biết được sự thật, cô đã ăn không ngon, ngủ không yên."Chị Gia Lai, chị có chuyện gì muốn nói phải không?" Quý Tinh Dao nắm lấy tay cô. "Không sao đâu, còn có em. Nợ thì em trả được, cả phần của gia đình chị."
Nước mắt Đường Gia Lai không kiềm chế được, lăn dài trên má. Cô liên tục lắc đầu. "Tinh Dao, Mộ Cận Bùi… anh ta…" Cô híp mắt, rồi như quyết tâm một lần nói ra sự thật:
"Mộ Cận Bùi không phải con ruột của Bùi Ngọc và Mộ Văn Hoài. Mẹ ruột của anh ta họ Cố. Anh ta đến Bắc Kinh không phải để đầu tư, mà là để tìm bố em báo thù."
Sau đó, cô kể hết toàn bộ sự thật mà mình biết cho Quý Tinh Dao.
"Tinh Dao, Tinh Dao, em phải gắng lên." Cô siết chặt bàn tay đang run rẩy của Quý Tinh Dao. "Tinh Dao, em buồn thì cứ khóc ra, còn có chị ở đây.
"Quý Tinh Dao đột nhiên mất giọng, cô muốn nói gì đó nhưng không thể phát ra âm thanh. Đường Gia Lai nước mắt giàn giụa, nghẹn ngào nói:"Ban đầu chị không muốn nói cho em nhưng nếu không nói, em sẽ bị hủy hoại hoàn toàn. Mộ Cận Bùi quá tàn nhẫn. Mẹ anh ta tự tử, làm sao anh ta có thể tha thứ cho em? Ngày xưa bố em đối xử với mẹ anh ta thế nào, giờ anh ta cũng đối xử với em y như vậy.
Không, còn tàn nhẫn hơn. Bố em không cầu hôn, cũng không cưới mẹ anh ta. Nhưng anh ta…"
"Tinh Dao, em phải đi ngay, nếu không, anh ta còn có thể làm ra những chuyện gì để khiến em đau khổ, không ai biết được."
"Tinh Dao, em nói gì đi chứ? Hả?"
Quý Tinh Dao nhìn chằm chằm vào Đường Gia Lai. Cuối cùng, cô cố gắng phát ra âm thanh: "Chú Trương cũng là người của Mộ Cận Bùi?"
Đường Gia Lai gật đầu:
"Bố em đã nói vậy. Khi ông ấy và bố chị chất vấn, chị đã lén nghe được. Trước khi Mộ Cận Bùi trưởng thành, tất cả mọi kế hoạch đều do chú Trương sắp đặt."
Bàn tay Quý Tinh Dao vẫn đang run rẩy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!