Editor: Phong Tâm
Cải tạo phòng tắm
Beta: Bảo Trân
—
Ngày đi nhận giấy đăng ký kết hôn, thời tiết đặc biệt trong xanh. Mấy ngày trước trời luôn âm u, mặt trời cứ trốn trong mây, không dám ló mặt. Hôm qua còn có một trận mưa nhỏ lất phất, hôm nay trời đã quang đãng lạ thường.
Bầu trời xanh như được gột rửa sạch bằng vòi phun áp lực cao, màu xanh thẫm khiến con người ta cảm thấy dễ chịu.
Trời cao mây nhạt, gió nhẹ nắng vàng, ánh sáng mặt trời cũng vừa đủ.
Hôm nay, với Quý Tinh Dao là niềm vui nhân đôi. Buổi sáng cô cùng Mộ Cận Bùi đi nhận giấy kết hôn, đến chiều tối, dưới bầu trời đẹp thế này, cô có thể ngắm hoàng hôn tuyệt đẹp – một biểu tượng của sự vĩnh hằng.
Quá trình nhận giấy kết hôn nhanh hơn cô dự đoán, chỉ cần điền biểu mẫu, chụp ảnh, giấy chứng nhận đã được trao tận tay. Cô còn chưa kịp nhìn kỹ, đã vội vàng chụp lại gửi cho chú Trương và bố.
Cô muốn mang đến cho họ một bất ngờ nên trước khi đi lĩnh chứng không hề tiết lộ bất cứ điều gì.
Chú Trương nhìn thấy giấy chứng nhận kết hôn, ngơ ngác mất một lúc lâu, sau khi xác nhận nhiều lần rằng đây không phải trò đùa của Quý Tinh Dao, trái tim treo lơ lửng suốt gần một năm của chú cuối cùng cũng nhẹ nhõm.
Chú nghĩ rằng Mộ Cận Bùi cũng giống như chú, cuối cùng đã bị cảm hóa bởi sự thuần khiết và tốt đẹp của Quý Tinh Dao, quyết định buông bỏ mối hận thù. Mối ân oán giữa nhà họ Cố và nhà họ Quý đã kéo dài quá lâu, ai đúng ai sai không thể chỉ bằng một hai câu mà phân rõ.
Dĩ nhiên, sự nhẫn tâm của Quý Thường Thịnh là không thể tha thứ.
Nhưng giờ đây, điều quan trọng nhất là Mộ Cận Bùi đã buông bỏ mối hận thù đè nặng trong lòng, có thể sống một cuộc đời nhẹ nhàng, vui vẻ, không để hận thù chi phối.
Chú nhắn cho Quý Tinh Dao: [Tinh Dao của chúng ta đã trưởng thành rồi.]
Chú Trương vốn ít lời, lại không giỏi bày tỏ tình cảm, mỗi lần chỉ nhắn một câu ngắn gọn như vậy. Nhưng Quý Tinh Dao đọc xong vẫn thấy lòng ấm áp pha lẫn chút xót xa.
Cô nghĩ, có lẽ lúc này chú Trương đang cảm thấy rất hụt hẫng, bởi vì cô đã trưởng thành rồi.
Trên đường từ cục dân chính về nhà, Mộ Cận Bùi cứ lật đi lật lại tờ giấy chứng nhận kết hôn, như cầm được báu vật, không nỡ rời tay.
Quý Tinh Dao tựa vào người anh, nửa đùa nửa thật: "Có cần nhìn vào trong mắt luôn không?" Cô giơ tờ giấy chứng nhận lên trước mặt anh.
Mộ Cận Bùi muốn nói, nếu có thể, anh thật sự muốn nhìn nó khắc sâu vào trong mắt mình.
Anh chụp lại hai tờ giấy chứng nhận, đính kèm vào lá thư viết cho con gái. Những khoảnh khắc hạnh phúc và kỷ niệm ngắn ngủi này cuối cùng cũng sẽ trở thành quá khứ anh không thể quay lại, cũng chẳng thể chạm tới trong tương lai.
Anh đã dự đoán được, sau này nỗi đau sẽ như bàn ủi nóng bỏng khắc lên tim anh, khiến anh sống không bằng chết.
Nhưng còn có thể làm gì khác đây?
Cái chết của mẹ ruột, tai nạn của ông bà ngoại, cái chết của cả gia đình bố ruột anh, từng ngôi mộ một, tất cả đều là nỗi đau anh không thể vượt qua.
Những ngày sau hôn nhân ngọt ngào như đường nhưng cũng trôi qua nhanh như cát chảy, không thể nào giữ được.
Cuối tháng mười hai, Mộ Cận Bùi phải quay về New York một chuyến. Dự án ở Nam Phi đã gặp vấn đề, M. K cũng đầu tư hàng trăm tỷ vào đó.
Nếu dự án này xảy ra chuyện, ít nhiều sẽ ảnh hưởng đến M.K.
Tạ Quân Nghị, người chịu trách nhiệm dự án, khó tránh khỏi bị hội đồng quản trị chất vấn. Dù sao thì Tạ Quân Nghị đã vì anh mà liều lĩnh giúp đỡ, mạo hiểm lớn như vậy. Anh quay về xử lý, vào thời điểm quan trọng có thể giúp được Tạ Quân Nghị.
Hôm nay Quý Tinh Dao không đến phòng tranh, sáng dậy muộn, trạng thái tinh thần cũng không tốt.
Chuyến bay của Mộ Cận Bùi là vào buổi chiều, trước khi đi anh về nhà một lần. Lần này anh quay lại Bắc Kinh, sẽ là một cơn mưa máu gió tanh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!