Chương 38: (Vô Đề)

Editor: Phong Tâm

Cải tạo phòng tắm

Beta: Bảo Trân

Quý Tinh Dao thấy Mộ Cận Bùi cầm một cuốn  sách trong tay, cô cầm lấy: "Đây là gì vậy?"

Mộ Cận Bùi kéo cô lên xe: "Tiểu thuyết.

"Quý Tinh Dao nhìn Mộ Cận Bùi như thể nhìn thấy một sinh vật lạ, ánh mắt đầy vẻ khó tin. Mộ Cận Bùi nghiêng mặt:"Ánh mắt đó của em là sao?"

"Anh mà cũng đọc tiểu thuyết à?"

"Là cuốn từng đọc hồi nhỏ, sau đó không còn nên mua lại một bản." Mộ Cận Bùi đành phải nói dối. Đến trước xe, anh mở cửa xe: "Lên xe rồi đọc."

Anh nói: "Em cũng không hiểu đâu."

Quý Tinh Dao đứng trước cửa xe: "Ai nói em không hiểu."

Cô giả bộ nghiêm túc đọc:

"Mộ Cận Bùi, người đàn ông kiêu ngạo ấy, người anh yêu nhất là Quý Tinh Dao. Anh yêu Quý Tinh Dao đến mức đau thấu tim gan, yêu đến mức trời đất quay cuồng, yêu đến mức không thể kiềm chế, yêu đến mức đánh mất chính mình. Một ngày không gặp Quý Tinh Dao, anh nước mắt rưng rưng."

Mộ Cận Bùi: "…

"Anh không nhịn được bật cười. Nụ cười nhạt của anh lập tức lọt vào mắt Quý Tinh Dao, khiến cô thoáng sững sờ. Anh cười lên trông càng nam tính và cuốn hút. Nhưng nụ cười ấy quá nhạt, nhạt đến mức chưa kịp cảm nhận hết đã vụt tắt. Mộ Cận Bùi hơi ngẩng cằm:"Lên xe.

"Quý Tinh Dao tựa vào lòng Mộ Cận Bùi, mở cuốn tiểu thuyết ra trang đầu tiên. Cô hơi ngẩng đầu, hôn nhẹ lên cằm anh. Mộ Cận Bùi cúi mắt, chưa hiểu cô định làm gì:"Hửm?

"Quý Tinh Dao rất ít khi tò mò về một chuyện như vậy. Càng không hiểu, cô càng muốn biết rõ, rốt cuộc nội dung thế nào mà khiến Mộ Cận Bùi bao năm qua vẫn nhớ mãi, còn mua hẳn một cuốn mới. Có lẽ, hiểu được lý do đó cô sẽ tiến thêm một bước vào thế giới cô độc của anh."Là tiểu thuyết thể loại gì?

"Cô hỏi. Mộ Cận Bùi lấy cuốn tiểu thuyết từ tay cô, ném sang một bên:"Là tiểu thuyết để lại bóng đen tâm lý, không xem cũng được."

Quý Tinh Dao vừa nghe liên quan đến bóng đen tâm lý của anh, cô nhìn chằm chằm anh hồi lâu, rồi bất ngờ ngồi thẳng dậy: "Anh sợ trực thăng, có phải vì đọc cuốn tiểu thuyết này không?

"Mộ Cận Bùi hơi ngẩn người, không nói có hay không. Khoảnh khắc chần chừ đó đã xác nhận suy đoán của Quý Tinh Dao. Tìm được nguyên nhân nỗi sợ thì sẽ dễ xử lý hơn. Mộ Cận Bùi lấy làm lạ khi cô chỉ qua một câu đã đoán ra liên quan đến trực thăng, bèn bảo cô nói lý do. Quý Tinh Dao nắm tay anh, phân tích vì sao cô lại đoán như vậy:"Anh xem, ông nội và bà nội Mộ đều không biết anh sợ trực thăng, chứng tỏ hồi nhỏ anh không trải qua kỷ niệm tồi tệ nào liên quan đến trực thăng.

Vậy chỉ còn một khả năng, là anh từng thấy hoặc nghe về điều gì đó không tốt liên quan đến trực thăng, để lại bóng đen tâm lý. Không phải anh sợ mà là anh lo điều tương tự sẽ xảy ra với mình."

Mộ Cận Bùi ậm ừ: "Gần như vậy."

Anh chuyển chủ đề: "Chiều nay em muốn làm gì?"

"Đừng đánh trống lảng." Quý Tinh Dao không tiếp tục truy vấn, chỉ ôm chặt anh, ôm rất chặt. Anh càng không muốn nhắc đến, chứng tỏ bóng đen ấy đã gây tổn thương tâm lý không nhỏ cho anh.

"Cảm ơn, không sao đâu."

Mộ Cận Bùi cảm nhận được sức mạnh và sự an ủi từ cô. "Em muốn đi đâu, anh sẽ đi cùng."

Quý Tinh Dao ngoài vẽ tranh và anh ra thì không hứng thú với thứ khác, cô bảo tài xế đến xưởng vẽ.

Trên đường đi, cô luôn ôm chặt Mộ Cận Bùi.

Mỗi lần đến phòng vẽ, Mộ Cận Bùi đều sắp xếp lại giá để đồ cổ cho cô. Hôm nay cũng không ngoại lệ, cách sắp xếp khác nhau sẽ mang lại cho cô cảm hứng khác biệt.

Quý Tinh Dao mở cửa sổ, ánh nắng buổi trưa thật ấm áp. Cô nằm trên ghế mây cạnh cửa sổ, cầm một cuốn  sách tranh lên xem, bên cạnh là ly cà phê do Mộ Cận Bùi pha, ung dung tự tại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!