Chương 37: (Vô Đề)

Editor: Phong Tâm

Cải tạo phòng tắm

Beta: Bảo Trân

Quý Tinh Dao không ngờ phản ứng của Mộ Cận Bùi lại mãnh liệt như vậy, xem ra anh vẫn đang ghen. Nghe cô nói sẽ ở lại căn cứ huấn luyện của Tạ Quân Trình, anh lập tức không vui.

Cô trêu anh: "Ngày nào cũng nhìn em, anh không thấy chán à?"

Mộ Cận Bùi đáp trả: "Cà phê em uống mãi cũng không thấy chán à?

"Quý Tinh Dao nghĩ đến chuyện ở lại căn cứ huấn luyện, không thể uống cà phê anh pha mỗi ngày, cuối cùng vẫn đồng ý ở nhà, chỉ là làm phiền chú Trương mỗi ngày phải đi lại đường xa. Mộ Cận Bùi cũng mâu thuẫn, vừa không muốn sa lầy sâu hơn, vừa tham luyến những ngày tháng ở bên cô. Mỗi ngày trôi qua lại là một ngày ít hơn, như thể đồng hồ đếm ngược đang kêu gọi. Quý Tinh Dao bắt đầu sắp xếp lại kế hoạch:"Chỉ có thể giảm bớt lượng tranh cần vẽ."

Mộ Cận Bùi hỏi: "Lại muốn vẽ gì nữa? Chẳng phải đã xong hết rồi sao?"

Quý Tinh Dao vừa chỉnh sửa kế hoạch, vừa lơ đễnh trả lời: "Vẽ chút tĩnh vật kiếm thêm thu nhập." Sửa xong, cô chống cằm mơ màng: "Tới lúc đó, tôi tự kiếm tiền mua máy bay cho anh."

Mộ Cận Bùi nhìn vào mắt cô.

Anh dần không dám đối diện, bởi trong đó, anh thấy bản thân thấp hèn, đê tiện và tàn nhẫn đến nhường nào.

Điện thoại rung lên, Trữ Chinh nhắn tin: [Mộ tổng, tiếp theo cần đi đâu?]

Dù Quý Tinh Dao trong thời gian học lái máy bay vẫn ở nhà, anh quyết định dành buổi chiều để ở bên cô. Hôm nay vừa hay là cuối tuần, anh cũng coi như tự cho mình nửa ngày nghỉ: [Không đến công ty nữa, cậu cũng nghỉ ngơi đi.]

Trữ Chinh: [Sách của anh hôm nay đã gửi đến, anh muốn mang đến nhà hay để mai lấy ở công ty?]

Mộ Cận Bùi: [Đi ngang qua công ty thì đưa tôi.]

Đến dưới tòa nhà M.K, tài xế dừng xe ngay trước cửa.

Mộ Cận Bùi bước xuống, Quý Tinh Dao cũng từ bên kia xe bước ra.

"Có muốn lên cùng tôi không?

"Mộ Cận Bùi vòng qua đầu xe, hỏi cô. Quý Tinh Dao bước xuống chỉ để hít thở không khí, nhưng cô giả vờ làm động tác như muốn chạy về phía anh. Mộ Cận Bùi đã chuẩn bị sẵn sàng để đón cô, nhưng cuối cùng cô lại lùi vài bước. Mộ Cận Bùi:"……"

Quý Tinh Dao cười: "Chọc anh thôi, em sẽ đợi dưới này."

Mộ Cận Bùi gọi cô: "Lại đây.

"Quý Tinh Dao bước nhỏ đến gần, Mộ Cận Bùi dùng một tay ôm cô lên. Đã lâu rồi anh không bế cô như vậy. Từ sau khi gần gũi, anh đều dùng cả hai tay để ôm, để giữ được lâu hơn và cả hai có thể thoải mái hôn sâu. Quý Tinh Dao thuận thế vòng tay qua cổ anh, đưa môi mình lên, đòi hôn. Đây là ngay trước cửa công ty, Mộ Cận Bùi chỉ khẽ chạm nhẹ lên môi cô."Chậc~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

"Từ trong một chiếc xe khác vang lên một tiếng thở dài đầy vẻ hả hê. Tề Sâm chống cằm, nghiêng đầu nhìn Hứa Duệ. Anh ta không biết là mình quá may mắn hay Hứa Duệ quá xui xẻo, lần nào cũng tình cờ bắt gặp Quý Tinh Dao và Mộ Cận Bùi thể hiện tình cảm, mà còn thể hiện đến mức khiến phụ nữ cũng phải ghen tị."Duệ Duệ, thấy lạnh thấu tim chưa?

Trời xuân còn thỉnh thoảng mang đến cái rét buốt như đông, khiến người ta đông cứng, nghi ngờ cả cuộc sống." Anh ta nhìn Hứa Duệ từ đầu đến chân: "Ra ngoài lúc sáng đã bảo cô mặc thêm áo mà không nghe, giờ có thể cởi ra chèn vào ngực giữ ấm."

"Duệ Duệ, đừng cố chịu đựng, nếu thực sự khó chịu thì cứ nói ra. Tôi có thể làm hô hấp nhân tạo cho cô. Nếu không được nữa, tôi sẽ mua một bình ô -xy."

Hứa Duệ cầm tập tài liệu, không chút nương tay đập vào đầu anh ta một cái: "Câm miệng!"

Tề Sâm không tính toán với một kẻ thất tình, anh ta nhún vai, tỏ vẻ rất thông cảm. Hôm nay anh ta đi cùng Hứa Duệ đến tập đoàn M. K dự một cuộc họp điều phối dự án, ai ngờ lại tình cờ gặp Mộ Cận Bùi.

Giờ mà xuống xe thì ngại, đành chờ Mộ Cận Bùi đi rồi mới ra.

Từ sau khi kết hôn, anh ta trở thành tài xế, thư ký, kiêm người uống rượu hộ Hứa Duệ. Đây là công việc do chính bố anh ta sắp xếp, nhiều lần anh ta chỉ muốn bỏ quách đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!