Editor: Phong Tâm
Cải tạo phòng tắm
Beta: Bảo Trân
—
Cuối tháng Ba, buổi đấu giá mùa xuân thường niên bắt đầu.
Vào buổi đấu giá mùa thu năm ngoái, Quý Tinh Dao và Mộ Cận Bùi vẫn còn là hai người xa lạ. Qua một mùa đông, họ đã trở thành người yêu, buổi đấu giá như chiếc cầu nối định mệnh của họ.
Hôm nay Quý Tinh Dao cũng đến tham dự.
Mới sáu giờ rưỡi, Quý Tinh Dao đã tắt chuông báo thức, trở mình ngủ tiếp.
Mộ Cận Bùi thì đã dậy từ sớm, lúc này vừa kết thúc buổi tập thể dục buổi sáng. "Còn chưa dậy à?"
Quý Tinh Dao đang ngủ rất ngon: "Dù sao mười giờ mới bắt đầu, đi sớm làm gì.
"Ngoài việc tham gia buổi đấu giá, hôm nay Mộ Cận Bùi không có kế hoạch gì khác. Anh cởi áo choàng tắm, nằm xuống cạnh Quý Tinh Dao ngủ thêm. Anh vừa tắm xong, người lạnh lạnh, còn thoang thoảng mùi sữa tắm dễ chịu. Quý Tinh Dao xoay người, quấn lấy anh như dây leo."Để hôm nào em vẽ bức tranh chúng ta, đặt tên là Buổi sáng.
"Cứ như vậy, anh ôm cô, cô thì quấn lấy anh. Ánh sáng mặt trời chiếu qua rèm mỏng, khiến thời gian dường như ngừng trôi, yên bình mà tươi đẹp. Mộ Cận Bùi:"Chỉ được vẽ phần lộ ngoài chăn thôi.
"Anh kéo tấm chăn màu xám khói lên che ngang ngực cả hai. Quý Tinh Dao nửa nằm trên người anh, hai tay ôm cổ anh. Cánh tay trắng nõn của cô nổi bật hơn dưới nền chăn màu xám khói. Cô cứ cách một lúc lại cọ cọ tay vào cổ anh. Ban đầu Mộ Cận Bùi nghĩ cô vô tình nhưng sau lại nhận ra có tần suất nhất định."Làm gì thế?" Mộ Cận Bùi khẽ gãi gãi tay cô. "Có ngứa không?"
Quý Tinh Dao làm nũng: "Anh đừng động, không ngứa."
"Thế sao cứ cọ?"
"Giao tiếp bằng cơ thể, anh không hiểu à."
"…"
Quý Tinh Dao nghiêm túc bịa chuyện: "Mỗi tế bào trên cơ thể đều có trí nhớ, em làm thế này để tế bào nhớ anh."
Mộ Cận Bùi: "Em nói thẳng là muốn khoe da tay trắng thì được rồi."
"…Hahaha.
"Thật ra cô chẳng vì lý do nào cả, chỉ thấy thú vị thôi. Không cọ cổ anh nữa, cô bắt đầu dùng lòng bàn tay đo chiều dài lưng anh. Mộ Cận Bùi áp trán cô, giọng trầm thấp:"Có vài loại vận động khiến cơ thể thực sự có trí nhớ, nhưng cần giao tiếp sâu hơn."
Ban đầu anh thực sự muốn cô ngủ thêm, nhưng cô cứ nghịch ngợm, trêu chọc đủ kiểu. Cuối cùng, giấc ngủ lại biến thành một cuộc giao tiếp thân mật thực sự.
Quý Tinh Dao dụi mặt vào hõm vai anh, cố gắng không phát ra tiếng. Nhưng cuối cùng cô không chịu nổi, định đẩy anh ra mà không được. Mộ Cận Bùi ôm cô, xoay người lại, cô bị nằm dưới thân anh.
Hai người mặt đối mặt, chăm chú nhìn vào mắt đối phương.
Đây là lần đầu tiên họ gần gũi vào buổi sáng, có thể nhìn rõ biểu cảm của đối phương và thấy bóng dáng mình trong mắt người kia.
Chín giờ, hai người rời khỏi nhà.
Buổi đấu giá mùa xuân vẫn diễn ra tại khách sạn lần trước. Khi Quý Tinh Dao và Mộ Cận Bùi tới nơi, phần lớn khách đã ổn định chỗ ngồi. Họ vào từ cửa sau để tránh gây chú ý.
Trữ Chinh đã lấy sẵn bảng số, bên cạnh anh còn để lại hai chỗ ngồi.
Hôm nay Bùi Ngọc không đến, vì có Tạ Quân Nghị tham gia.
Sau Tết Nguyên Đán, Mộ Văn Nhã trở về New York. Tạ Quân Trình và Tạ Quân Nghị không về cùng. Tạ Quân Nghị ở lại để hợp tác dự án với tập đoàn Quý Thị và các đối tác khác. Còn lý do Tạ Quân Trình không về, Mộ Cận Bùi không rõ, cũng không quan tâm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!