Chương 33: (Vô Đề)

Editor: Mỡ

Beta: Bảo Trân

Trong bữa ăn, câu chuyện chủ yếu xoay quanh Quý Tinh Dao, không khí không gượng gạo cũng không quá nhạt nhẽo.

Thời gian Quý Tinh Dao dành cho Mộ Cận Bùi không nhiều. Sau bữa trưa, cô chỉ ở nhà một lúc rồi phải quay lại phòng tranh.

Mộ Cận Bùi đưa cô đi, trên đường Quý Tinh Dao cứ quấn lấy anh, thỉnh thoảng đòi hôn. Chỉ những lúc như vậy, Mộ Cận Bùi mới có cảm giác cô thật sự thuộc về mình. Nhưng khi đến phòng tranh, toàn bộ sự chú ý của cô lại dành hết cho khung vải.

Anh không vội rời đi, "Anh pha cho em một cốc cà phê."

Quý Tinh Dao thay bộ đồ mặc nhà thoải mái hơn, "Nếu anh không bận thì cứ ở đây một lát, nhưng em không có thời gian nói chuyện với anh đâu, sợ anh chán.

"Mộ Cận Bùi muốn ở lại với cô thêm chút nữa nhưng sau đó lại quyết định không. Sự hiện diện của anh ít nhiều cũng sẽ khiến cô bị phân tâm. Cà phê pha xong, anh rót một ly đặt bên cạnh cô, rồi rót đầy bình giữ nhiệt."Dao Dao.

"Quý Tinh Dao ngẩng đầu lên, anh đã mặc áo khoác. Cô đứng dậy bước đến, Mộ Cận Bùi bế cô lên,"Vài hôm nữa anh đến đón em. Đừng quên uống thuốc đông y hàng ngày.

Uống xong nhớ gọi cho anh, anh sẽ qua chỗ Lạc Tùng lấy thêm thuốc cho em."

Cô hôn anh, "Nếu anh nhớ em thì cứ đến phòng tranh."

Mộ Cận Bùi đặt cô xuống, dùng ngón tay cái vuốt nhẹ lên má cô, "Làm việc đi.

"Anh khép cửa và rời đi. Dưới lầu, chú Trương đang đi dạo quanh quảng trường. Hôm nay trời nắng đẹp, ngồi trong xe lâu nên chú ra ngoài vận động. Mộ Cận Bùi nhận ra chú đang chờ mình. Anh bước tới,"Chú Trương."

Chú Trương gật đầu, "Tinh Dao lại bận rồi à?"

"Vâng.

"Mộ Cận Bùi đút tay vào túi, đứng bên cạnh không nói gì, chờ chú Trương vào thẳng vấn đề. Chú Trương mở nắp bình trà. Lá trà từ sáng đã mất vị, nhưng tránh né mãi cũng không phải cách. Chú khó khăn cất lời,"Chú làm cháu thất vọng rồi."

Chú nhấp một ngụm trà nhạt, chẳng khác gì nước lọc, nhưng cổ họng vẫn cảm thấy nghẹn đắng. "Bùi, chú rất xin lỗi cháu.

"Giọng chú già nua bất ngờ, mang theo nỗi áy náy và buồn bã. Mộ Cận Bùi nhìn ra đường phố nhộn nhịp, âm thanh hỗn tạp không ngừng. Nhưng giữa anh và chú Trương, không gian yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ từng hơi thở."Không sao.

Chú chỉ cần làm theo điều chú thấy đúng."

"Cảm ơn sự thẳng thắn của chú."

Anh xoay người rời đi.

Nhớ lại lần ở biệt thự New York, khi anh vào phòng Quý Tinh Dao, chú Trương đứng bên cửa sổ uống cà phê. Có lẽ ngay từ lúc đó, chú Trương đã không còn là chú Trương như trước.

Thất vọng ư?

Anh không biết.

Chú Trương đứng đó, dõi theo chiếc xe thể thao của Mộ Cận Bùi hòa vào dòng xe cộ tấp nập.

Mộ Cận Bùi lái xe lên đường vành đai, không rõ mình định đi đâu. Đã có lúc anh nghĩ muốn ghé qua căn nhà cũ của nhà họ Cố, nhưng sau khi tỉnh táo lại, anh từ bỏ ý định.

Lái một vòng, cuối cùng anh trở về công ty.

Trữ Chinh vẫn đang tăng ca. Anh ta vừa nhận được tin, tối thứ sáu này, Tạ Quân Nghị sẽ tổ chức tiệc sinh nhật. Không phải ý của Tạ Quân Nghị mà do gia đình ông tổ chức, mời không ít bạn bè trong giới làm ăn, trong đó có Quý Thường Thịnh và cả chủ tịch Tề của Thịnh Sâm.

"Mộ tổng, anh có đi không?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!