*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Mỡ
Beta:
Bảo Trân
—
Điện thoại của Quý Tinh Dao đang ở chỗ chú Trương. Chú thấy tin nhắn của Mộ Cận Bùi, "Không nhớ anh à?" Ban đầu chú định trả lời giúp rằng Quý Tinh Dao đang bận, nhưng nghĩ lại thấy không tiện, cuối cùng lại thoát khỏi khung trò chuyện.
Mộ Cận Bùi thỉnh thoảng lại nhìn vào màn hình di động. Nhưng điện thoại cứ như đang ngủ đông, thường ngày còn có thông báo tin tức, hôm nay thì hoàn toàn im lặng. Anh kiểm tra dữ liệu mạng, vẫn hoạt động bình thường.
Trên tầng thượng của tòa nhà, cửa sổ phòng vẽ vẫn sáng đèn.
Anh nhìn đồng hồ, kim giờ lặng lẽ quay từng vòng, điện thoại vẫn im lìm.
Sự chờ đợi này khiến anh nhớ lại thời thơ ấu, mỗi khi bà cố kể về những ân oán trong quá khứ, anh cảm thấy thời gian trôi qua chậm khủng khiếp, chỉ mong trời mau tối để ngủ, quên đi mọi nỗi buồn. Nhưng ban ngày luôn kéo dài lê thê.
Cực khổ lắm mới đến trưa, nhưng rồi lại phải chịu đựng một buổi chiều dài đằng đẵng.
Mộ Cận Bùi thu lại dòng suy nghĩ. Đã một giờ sáng. Anh mở mục Bạn bè trên WeChat, thứ mà anh hiếm khi động tới, để giết thời gian.
Anh rất ít dùng WeChat, bạn bè không nhiều, số người cập nhật trạng thái còn ít hơn. Chỉ có Lạc Tùng là siêng năng đăng bài, gần như ngày nào cũng chia sẻ kiến thức y học.
Cách đây vài phút, Lạc Tùng hiếm hoi đăng một trạng thái riêng tư: đang ăn khuya cùng vài đồng nghiệp ở văn phòng, vừa xong một ca phẫu thuật muộn, bữa tối và bữa khuya gộp lại.
Mộ Cận Bùi bình luận: [Một ngày phẫu thuật kéo dài đến giờ này?]
Lạc Tùng: [Không phải, có một ca phẫu thuật khẩn cấp.]
Rất nhanh, Lạc Tùng gọi điện cho anh. Giọng anh ta đầy tò mò, "Sao hôm nay cậu rảnh mà xem cả vòng Bạn bè thế? Yêu vào rồi đúng không, bắt đầu quan tâm từng dòng trạng thái rồi."
Mộ Cận Bùi không đáp lại câu hỏi vô nghĩa đó, mà chuyển chủ đề, "Cậu và Chu Vũ Hy thế nào?"
"Vẫn vậy." Lạc Tùng dừng lại một chút rồi nói, "Vài tháng nữa tôi định cầu hôn Tiểu Vũ. Cầu hôn, kết hôn hay tờ giấy chứng nhận gì đó đối với tôi và Tiểu Vũ đều không quá quan trọng, nhưng con gái ai cũng thích có cảm giác nghi lễ."
Từ "nghi lễ
"khiến Mộ Cận Bùi ngẩn người. Quý Tinh Dao chắc hẳn cũng thích."Bác sĩ Lạc, bác sĩ Lạc, nhanh lên, giường số 42.
"Tiếng gọi gấp gáp của y tá vọng đến từ đầu dây bên kia. Lạc Tùng vội nói,"Nói chuyện sau, giờ tôi bận rồi."
Mộ Cận Bùi còn chưa kịp trả lời, điện thoại bên kia đã tắt. Mối liên lạc giữa anh và Lạc Tùng thường như thế, câu chuyện bị gián đoạn và không biết bao giờ mới nói tiếp.
Xe trở lại vẻ yên tĩnh như cách ly khỏi thế giới.
Anh mở hé cửa sổ, gió thổi qua mang theo âm thanh vun vút.
Đã vài giờ trôi qua kể từ khi tin nhắn được gửi đi, Quý Tinh Dao vẫn chưa phản hồi.
Anh chống cằm, tiếp tục chờ.
Từng ô cửa sổ trên tầng thượng lần lượt tắt đèn, số lượng còn sáng càng lúc càng ít.
Mộ Cận Bùi ném điện thoại sang ghế phụ, tháo đồng hồ, lúc này đã là ba giờ rưỡi sáng.
Khi anh ngẩng đầu lên lần nữa, cửa sổ phòng vẽ trên tầng thượng đã tắt đèn. Có lẽ cô đã làm việc xong và chuẩn bị đi ngủ, trước khi ngủ chắc chắn sẽ xem qua điện thoại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!