Editor: Mỡ
Beta: Bảo Trân
—
Vô hình trung, Quý Tinh Dao từng chút từng chút một xâm chiếm lý trí của Mộ Cận Bùi. "Bước vào thế giới của em
"không phải cô thuận miệng nói ra, ý nghĩa của nó đến giờ anh mới hiểu. Cô luôn nghĩ rằng anh cô đơn, và luôn muốn bước vào thế giới đó. Mộ Cận Bùi nhìn thẳng vào mắt Quý Tinh Dao, trong ánh mắt cô dịu dàng, còn anh thì đắm chìm trong đó, chẳng muốn tỉnh lại. Chuông cửa vang lên."Anh nghĩ kỹ xem có nơi nào phù hợp với yêu cầu của em không nhé.
"Quý Tinh Dao nói rồi đi mở cửa. Chú Trương đứng bên ngoài, ra hiệu cho Quý Tinh Dao ra ngoài. Cửa đóng lại, Quý Tinh Dao mới lên tiếng:"Là chìa khóa xe đúng không ạ?"
"Ừ.
"Chú Trương đưa cô một túi hồ sơ, bên trong là giấy tờ liên quan đến chiếc xe thể thao và chìa khóa xe. Ông đưa tay xoa nhẹ đầu cô mà không nói gì thêm. Quý Tinh Dao quay vào nhà, lúc này Mộ Cận Bùi đang chuẩn bị đặt giá vẽ. Cô đưa túi hồ sơ thẳng cho anh."Gì đây?"
"Quà." Cô nhấn mạnh, "Quà Valentine, em tặng anh trước."
Mộ Cận Bùi chạm tay vào chiếc chìa khóa xe, lập tức hiểu lý do hôm qua chú Trương đi Thiên Tân và tại sao ông không nói rõ mình làm gì.
Đây là món quà bất ngờ Quý Tinh Dao chuẩn bị cho anh, chú Trương đã thay cô giữ bí mật.
Anh thích tốc độ, nhất là khi bị sự thù hận đè nặng đến mức không thở nổi, anh chỉ có thể giải tỏa bằng cách đua xe. Khi tăng tốc, sinh tử chỉ còn cách nhau một ý niệm.
Đạp ga hết cỡ, giữa anh và cái chết chỉ còn một lằn ranh mỏng manh.
Chỉ khi đó anh mới cảm nhận được ý nghĩa của việc sống.
Nhưng đến cuối con đường, tốc độ chậm dần, những oán hận, những căm ghét, lại không thiếu chút nào mà quay về.
"Những người thích đua xe thường có hai loại. Một là vì đam mê, giống như Tề Sâm, coi đua xe là mạng sống. Loại còn lại là những người quá cô đơn, trong lòng chất chứa quá nhiều thứ, phải tự gánh hết mọi chuyện, đua xe chỉ là công cụ để giải toả cảm xúc." Quý Tinh Dao nói tiếp, "Em cảm thấy anh thuộc loại thứ hai."
Cô đưa tay về phía anh, "Sau này em sẽ cùng anh đua xe, để đua xe và tốc độ trở thành niềm vui."
Mộ Cận Bùi nắm lấy tay cô, kéo cô vào lòng, giọng khàn khàn: "Cảm ơn." Anh đã nghĩ ra nơi sẽ đưa cô đến để cảm nhận nỗi cô đơn của anh. "Valentine này chúng ta sẽ đến New York."
Quý Tinh Dao: "Có chuyện gì quan trọng cần giải quyết à?"
"Không." Mộ Cận Bùi: "Chỉ muốn đưa em đến một nơi."
Trữ Chinh nhận được sắp xếp của Mộ Cận Bùi, anh được yêu cầu đặt chuyến bay về New York ngày 12 tháng 2. Anh ta nhắc nhở sếp, "Hứa Duệ tổ chức đám cưới sau Valentine, anh có muốn về kịp không?"
Mộ Cận Bùi: "Không kịp."
Anh ngừng lại một chút rồi nói, "Cậu ở lại Bắc Kinh tham dự thay tôi."
Trữ Chinh muốn nói gì đó nhưng cuối cùng tất cả đều nuốt xuống.
Trước thềm năm mới, Bắc Kinh đón một trận tuyết lớn.
Sáng nay, Quý Tinh Dao dậy đúng giờ đi đến phòng vẽ. Thư ký của Tạ Quân Trình gọi điện cho cô, muốn đến chọn một vài bức tranh. Sau đó chính Tạ Quân Trình cũng gọi điện, hẹn gặp cô trong ngày.
Tạ Quân Trình đến sớm hơn cô, đợi dưới lầu.
Hôm nay Quý Tinh Dao để mặt mộc, trời lạnh khiến cô chẳng muốn dậy sớm trang điểm hay phối đồ, chủ yếu vì không phải hẹn với Mộ Cận Bùi nên cũng không cần quá cầu kỳ.
Xuống xe, cô khoác áo phao dày cộp, bước nhanh vào tòa nhà.
"Xin lỗi, để anh phải đợi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!