Chương 30: (Vô Đề)

Editor: Mỡ

Beta: Bảo Trân

Một giờ rưỡi sáng, Trữ Chinh rời khỏi công ty. Bình thường anh ta tự lái xe về nhưng hôm nay quá mệt nên nhờ tài xế thay mình. Anh ta sống cùng khu với Mộ Cận Bùi, tiện cho việc tăng ca và đưa đón sếp.

Mệt mỏi rã rời, anh dựa lưng vào ghế chợp mắt.

Tốc độ xe dần chậm lại, tài xế nhỏ giọng nhắc: "Trợ lý Trữ."

Trữ Chinh mở mắt, cứ tưởng mình nghe nhầm, "Anh gọi tôi?"

Tài xế ra hiệu bảo anh ta nhìn về lề đường bên phải. Trữ Chinh lập tức quay mặt, anh ta nhìn thấy biển số xe quen thuộc – xe của sếp. Ngay sau đó, bóng dáng sếp hiện rõ trong tầm mắt.

Mộ Cận Bùi đang đi trên vỉa hè, trong lòng bế Quý Tinh Dao. Quý Tinh Dao ngẩng đầu nhìn anh, còn sếp thì mắt hướng về con đường phía trước.

Đêm khuya thế này mà hai người họ còn nhã hứng thế, cứ thế bế kiểu công chúa về nhà.

Anh ta bỗng nhớ đến lúc rời bệnh viện, sếp đã hỏi anh ta rằng Quý Tinh Dao có phàn nàn gì không. Lúc ấy anh ta không nghĩ nhiều, nhưng giờ thì hiểu ra, có lẽ sếp vô tình chọc Quý Tinh Dao giận, nên giờ mới phải bế cô để xin lỗi và chuộc tội.

Trước đây Hứa Duệ từng nói không ai có thể khiến sếp quên đi hận thù, anh ta cũng nghĩ vậy.

Nhưng giờ thì anh ta thấy mình đã quá vội vàng kết luận. Ít nhất là trong khoảnh khắc này, Quý Tinh Dao đã khiến sếp tạm quên đi hận thù, chỉ là thời gian quên chứ cũng không kéo dài được bao lâu.

Trữ Chinh bảo tài xế lái xe đi, tình cảnh thế này mà anh ta xuống xe thì đúng là phá hỏng bầu không khí, chẳng ai muốn thấy anh ta ở đây. Ngay cả sếp cũng sẽ chê anh ta vướng mắt.

Chiếc xe tăng tốc, biến mất trong màn đêm.

Nhà của Mộ Cận Bùi cách căn hộ của Quý Tinh Dao ba cây số, đi chưa được một nửa đường mà hai người đã phải nghỉ ba lần. Cánh tay Mộ Cận Bùi mỏi nhừ, còn chân và eo Quý Tinh Dao cũng đau nhức.

Dù không thoải mái thế nào đi nữa, Quý Tinh Dao cũng không định tự mình đi bộ nốt quãng đường còn lại. Được ở trong lòng anh, dù cơ thể khó chịu nhưng trong lòng cô lại thấy vui vẻ.

Quý Tinh Dao vòng tay qua cổ anh, "Ngày mai anh chắc chắn không nhấc nổi tay lên đâu."

Mộ Cận Bùi nói: "Không đến nỗi vậy.

"Mỗi ngày anh đều tập thể hình, cường độ còn lớn hơn việc bế cô đi đường. Nếu không phải ban ngày đã chạy bảy tám cây số, thì vừa rồi anh cũng không đến mức đi vài trăm mét đã phải dừng lại nghỉ. Quý Tinh Dao buột miệng:"Vậy sau này con gái anh thật có phúc, từ bé đã được bố bế đi khắp nơi." Cô không nói "con gái chúng ta

", nghe cứ như cô đang tự mãn. Nhưng con gái của anh chắc chắn phải do cô sinh ra rồi. Đó sẽ là một cô nhóc đáng yêu, thú vị thế nào nhỉ? Cô không khỏi tưởng tượng. Chỉ vì một câu vừa rồi của cô, bước chân Mộ Cận Bùi như nặng nghìn cân. May mà ánh sáng phía sau lưng, Quý Tinh Dao không nhìn thấy cảm xúc cuộn trào trong đáy mắt anh. Quý Tinh Dao ngước mắt lên,"Sao anh không nói gì?

Đang nghĩ gì vậy?"

Mộ Cận Bùi lấy lại bình tĩnh, không nhìn cô, ánh mắt vẫn chăm chú vào con đường phía trước, "Em còn nhỏ." Anh nhắc nhở, "Mới hai mươi mốt tuổi."

"Mẹ em sinh em khi bà hai mươi ba tuổi.

"Mộ Cận Bùi im lặng. Đến ngã rẽ, cơn gió thổi mạnh. Quý Tinh Dao lạnh tay, theo phản xạ nhét tay vào trong cổ áo sơ mi của anh,"Anh sợ cưới à?

"Cô hỏi thẳng. Mộ Cận Bùi không biết phải trả lời thế nào. Trước khi báo thù, anh chưa từng nghĩ đến chuyện gì khác, cũng không định kết hôn, không biết tình huống này có được tính là sợ cưới hay không. Quý Tinh Dao tự nhiên coi sự im lặng của anh là thừa nhận, chủ đề này cứ lưng chừng, khiến cô như thể đang sốt sắng muốn cưới anh vậy, dù cô thực lòng cũng rất muốn có được anh. Công khai quan hệ thì sao, gặp cha mẹ cũng không có nghĩa gì cả. Cô cười nhẹ,"Vừa rồi em chỉ nói đùa thôi, đừng để tâm." Một chút ngập ngừng, "Kết hôn chắc chắn là chuyện của em và chồng em, còn sinh con cũng là chuyện giữa em và chồng em."

Cô rút tay trái ra khỏi cổ áo anh, đầu ngón tay khẽ vẽ lên đường viền cằm của anh, giọng điệu chậm rãi, "Anh chỉ là bạn trai của em thôi.

"Mộ Cận Bùi khựng lại, cúi đầu nhìn cô. Cách cô vô tình nói hai từ"bạn trai" và "chồng" như đang tàn nhẫn nhắc nhở anh về một sự thật:

Cuối cùng sẽ có một ngày họ chia tay, cô chắc chắn sẽ hận anh, nhưng cứ hận mãi rồi cũng nhạt phai. Giống như mẹ của Bùi Ngọc đối với Tạ Quân Trình, yêu hận đều tan biến, chỉ còn lại sự chán ghét. Có lẽ cô cũng sẽ như vậy.

Năm năm, sáu năm, hoặc mười năm, tám năm trôi qua, khi ấy cô mới ba mươi tuổi, gặp được người mình thích, rồi kết hôn, sinh con. Cuộc sống của cô từ đó không còn liên quan gì đến anh nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!