Editor: Mỡ
Beta: Bảo Trân
—
Trong tòa chung cư, người ra vào không ngớt. Mỗi khi nhìn thấy họ, ai nấy cũng đều ngoái lại nhìn thêm vài lần.
Đây không phải là lần đầu tiên Quý Tinh Dao được anh bế kiểu này nhưng đây lại là nơi cô sống hàng ngày. Có vài người trông quen mặt vì thường xuyên chạm mặt nhau.
Cô yêu cầu Mộ Cận Bùi thả mình xuống: "Để em tự đi."
Mộ Cận Bùi chẳng buồn nhìn cô, ánh mắt vẫn hướng thẳng về phía trước, dường như đang nghĩ chuyện gì khác nên trông rất hờ hững.
"Thả em xuống đi.
"Quý Tinh Dao nói lần nữa. Lúc này Mộ Cận Bùi mới nhìn cô, đáp:"Đã bế rồi, thả xuống lại phiền phức."
Quý Tinh Dao: "…" Lý do của anh lúc nào cũng kỳ lạ nhưng chẳng thể cãi lại được. Cô vòng tay ôm lấy cổ anh:
"Sao anh không mặc áo khoác? Không lạnh à?"
"Vẫn ổn." Mộ Cận Bùi đã không còn cảm giác với cái lạnh nữa.
Lời vừa dứt, hai người đã ra đến cửa tòa nhà. Gió lạnh quét qua như dao cắt, thổi thốc vào xương tủy. Quý Tinh Dao không nhịn được, rúc sâu vào trong lòng anh.
Có lẽ vì gió lớn, cô vừa định nói gì đó thì lại ho sặc sụa mấy tiếng. Cô không nói thêm gì nữa.
Mộ Cận Bùi đã cạn kiệt sức lực. Chạy từ phòng tranh đến khu chung cư gần như đã tiêu hao toàn bộ thể lực của anh nhưng anh vẫn kiên trì bế cô đến bãi đỗ xe.
Quý Tinh Dao không hề biết anh đã chạy một mạch đến đây, cũng không biết anh vì muốn tìm cô mà còn đá cả vệ sĩ của chính mình.
Trữ Chinh chứng kiến cảnh này, cảm giác vừa hợp tình hợp lý lại vừa bất ngờ. Đêm đấu giá hôm đó, sếp bế Quý Tinh Dao vì chân cô bị xước, việc đó còn có thể coi là đang quan tâm người đẹp. Còn bây giờ thì sao?
Có lẽ là cảm giác mất đi rồi lại tìm lại được.
Anh ta vội mở cửa xe, không khỏi thầm cảm thán sức bền và thể lực của sếp. Người thường chạy bảy tám cây số liên tục còn chẳng lết nổi chân, huống chi là bế một người thế này.
Lên xe, Mộ Cận Bùi dặn tài xế lái thẳng đến bệnh viện.
Quý Tinh Dao cho rằng đi bệnh viện là chuyện thừa thãi. Đến giờ, cô không thấy có bất kỳ dấu hiệu khó chịu nào. Với cô, chuyện xảy ra hôm nay không phải là thoát chết trong gang tấc, cùng lắm chỉ là một phen hú vía.
Đi bệnh viện khám không chỉ làm lớn chuyện mà quan trọng hơn là ảnh hưởng đến công việc của anh.
Mộ Cận Bùi không cho cô cơ hội thương lượng. Anh không lên tiếng, tài xế cũng không dám tự ý đổi hướng, chiếc xe cứ thế chạy thẳng đến bệnh viện.
"Thật sự không cần phải đi khám đâu.
"Quý Tinh Dao vẫn kiên trì thuyết phục. Mộ Cận Bùi không đáp, chỉ lấy chiếc máy tính dự phòng trong xe ra, đeo tai nghe vào. Quý Tinh Dao lúc này mới nhớ ra anh còn phải họp, nhưng bên cạnh anh chẳng có tài liệu gì cả. Giờ này đáng lẽ anh phải ở công ty nhưng anh lại quay về tìm cô, chắc hẳn đã trì hoãn không ít công việc. Mộ Cận Bùi liếc đồng hồ, còn mười phút nữa là đến giờ họp video. Anh gọi cho Trữ Chinh:"Một lát nữa nối đường truyền họp qua máy của tôi.
"Dù bố đã cho phép anh không cần tham gia nhưng có một vài quyết sách quan trọng anh vẫn phải nắm rõ. Trước đây, dù có chuyện gì xảy ra, không ai và không điều gì có thể khiến anh trì hoãn công việc. Dù trời có sập xuống, anh cũng sẽ ngồi trước màn hình trong phòng họp. Hôm nay, cảm xúc của anh đã vượt ngoài tầm kiểm soát của bản thân. Điều này quá nguy hiểm với anh. Nếu anh mang trạng thái này để đối đầu với Quý Thường Thịnh, chắc chắn sẽ thua. Quý Tinh Dao mở nắp bình cà phê đưa cho anh:"Anh uống chút đi cho tỉnh táo lại.
"Mộ Cận Bùi nới lỏng vài chiếc cúc áo sơ mi nhưng lồ ng ngực vẫn cảm thấy bí bách. Quý Tinh Dao đã đưa cốc cà phê đến sát môi, anh chỉ nhấp qua loa hai ngụm. Cô vặn nắp cốc lại rồi khẽ dựa vào vai anh, tìm cách thương lượng:"Em không đi bệnh viện được không? Em không thích làm mấy cái kiểm tra, có máy còn phát ra bức xạ nữa.
"Mộ Cận Bùi không để ý đến cô. Anh biết lý do thật sự là cô không muốn làm chậm trễ công việc của anh. Anh đeo tai nghe, cố gắng ép bản thân bình tĩnh, để lý trí quay trở lại trạng thái ban đầu – nơi lạnh lùng và tuyệt đối tỉnh táo. Anh cố gắng loại bỏ những suy nghĩ không nên có nhưng người bên cạnh vẫn không ngừng nói. Quý Tinh Dao nghịch nghịch mặt đồng hồ trên cổ tay anh, thản nhiên nói:"Thể chất em tốt lắm, hít vài ngụm khói đâu cần phải làm quá lên thế."
Mộ Cận Bùi liếc cô một cái: "Em nói nhiều quá rồi đấy."
Quý Tinh Dao ngớ người. Thái độ căng thẳng, ánh mắt vô cảm của anh khiến cô thấy xa lạ nhưng cô cũng không chịu thua, nhìn thẳng anh: "Em nói nhiều thì làm sao nào?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!