Chương 27: (Vô Đề)

Editor: Mỡ

Beta: Bảo Trân

Trên đường về, Mộ Cận Bùi nhận được điện thoại của Trữ Chinh. Một quản lý cấp cao phải tham gia họp video về cuộc đàm phán thương mại nhưng bị trì hoãn nên cuộc họp cũng dời lại một tiếng.

Đây là quyết định của Mộ tổng, Trữ Chinh mới nhận được email thông báo cách đó mười phút.

"Mộ tổng, anh không cần vội quay về đâu."

Ẩn ý trong lời nói của Trữ Chinh chính là anh có thêm một tiếng để hẹn hò. Đã rời khỏi căn hộ của Quý Tinh Dao gần hai mươi phút, quay lại sẽ làm phiền giấc ngủ trưa của cô. Thấy thời gian vẫn còn dư dả, Mộ Cận Bùi bảo tài xế đưa anh đến phòng tranh.

Cũng đã lâu rồi anh không gặp mẹ.

Từ khi biết chuyện giữa mẹ, bố, cô và Tạ Quân Nghị, mỗi lần đối mặt với bà, lòng anh đều phức tạp. Anh muốn bà vui vẻ, cũng hy vọng bà có thể đáp lại tình cảm suốt ba mươi năm qua của bố, càng mong họ sẽ hạnh phúc bên nhau.

Còn chưa đi đến cửa phòng tranh, Mộ Cận Bùi đã dừng bước.

Người đang bước tới trước mặt anh là Hứa Duệ cũng khựng lại, không ngờ lại gặp anh vào giờ này. Cô chủ động chào hỏi: "Mộ tổng, trùng hợp quá."

Mộ Cận Bùi đáp: "Lâu rồi không gặp.

"Anh không có ý định hỏi cô đến phòng tranh làm gì. Hứa Duệ tự mình giải thích:"Tôi đến gửi thiệp mời cho giáo sư Bùi." Dừng lại một chút, cô nói tiếp: "Tháng sau tôi kết hôn rồi.

"Cô nhìn anh chăm chú, biểu cảm của anh vẫn bình thản như thường ngày, không chút gợn sóng. Mộ Cận Bùi không biết nhiều về Tề Sâm, ấn tượng duy nhất là anh ta từng quấy rối Quý Tinh Dao trong bệnh viện. Anh hỏi:"Cô đã suy nghĩ kỹ chưa?"

Hứa Duệ nhếch miệng cười nhạt: "Chuyện đại sự như hôn nhân, đương nhiên là tôi đã cân nhắc kỹ lưỡng. Tôi và Tề Sâm cùng nhau lớn lên, cũng coi như hiểu rõ gốc gác của nhau."

Mộ Cận Bùi gật đầu: "Vậy thì tốt.

"Hai người im lặng trong giây lát. Hứa Duệ lại nhìn anh:"Mộ tổng, tôi kết hôn, có phải anh nên tặng quà mừng không?"

Mộ Cận Bùi biết cô lại đang có ý đồ gì đó: "Quà thì chắc chắn tôi sẽ chuẩn bị nhưng không phải cô muốn gì thì tôi sẽ tặng cái đó." Anh ngừng một chút rồi nói thẳng:

"Hứa Duệ, lo cho cuộc sống của mình đi, đừng can thiệp vào bất cứ chuyện gì của tôi. Nếu cô muốn thử giới hạn của tôi, thì tôi nói thẳng luôn, cô chẳng có gì đặc biệt với tôi cả. Nếu phải gọi là đặc biệt thì cũng chỉ là hôm đó tôi uống say và kể vài câu chuyện cũ của mình cho cô nghe."

Hứa Duệ đã sớm lĩnh giáo được sự lạnh lùng của anh nên hôm nay nghe những lời này cũng không ngoài dự đoán. "Mộ Cận Bùi, sớm muộn gì anh cũng sẽ hối hận vì đã làm tổn thương Quý Tinh Dao."

Mộ Cận Bùi không đáp lại, quay người bỏ đi.

Hứa Duệ đứng yên lấy lại bình tĩnh, sau đó mới bước về phía xe. Trong xe, Tề Sâm đang lười nhác dựa vào ghế. Bố anh ta bảo anh ta cùng Hứa Duệ đi gửi thiệp mời nhưng anh ta không buồn xuống xe.

Sắp đến ngày anh ta và Hứa Duệ đi đăng ký kết hôn, anh ta không biết phải nói là tốt hay xấu. Từng có ý định bỏ trốn nhưng lại sợ cô bị bạn bè họ hàng chê cười, thế nên ý định đó đành dẹp bỏ.

Cô chọn ngày Valentine để đi đăng ký, anh ta cũng mặc kệ.

Rõ ràng cô không có tình cảm với anh ta, trong lòng cô chỉ có Mộ Cận Bùi nhưng không hiểu sao lại chọn anh ta. Chẳng lẽ chỉ vì anh ta tệ bạc?

Hứa Duệ vừa lên xe, Tề Sâm cất giọng trêu chọc: "Người trong lòng cô biết cô sắp kết hôn, có hối hận đến phát điên muốn níu kéo không? Hay là cô định giúp Quý Tinh Dao chuyện gì, lại bị người trong lòng cô tưởng là muốn chia rẽ bọn họ?

"Anh ta vừa nhìn thấy Hứa Duệ và Mộ Cận Bùi đứng nói chuyện. Hứa Duệ đang bực mình, đưa tay đẩy mặt anh ta sang một bên:"Tránh ra chỗ khác!"

Tề Sâm lại nhích tới, giọng điệu mỉa mai: "Bị tôi nói trúng rồi à?"

"Im miệng!" Hứa Duệ đạp mạnh vào người anh ta, "Chim sẻ sao hiểu được chí hướng của chim hồng hạc!"

Tề Sâm nhịn đau, cười khẩy hai tiếng, "Tôi thèm vào! Ghen tuông mà còn phân ra chim sẻ với chim hồng hạc à? Nếu có khác biệt thì chắc là chim sẻ ghen chỉ mổ vài cái, còn hồng hạc các người thì vừa ăn miếng thịt to vừa uống bát giấm lớn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!