Chương 26: (Vô Đề)

Editor: Cà phê

Beta: Bảo Trân

Hôm nay, Mộ Văn Hoài cũng vội vàng đến trang viên. Trước đó, ông vẫn còn bận đi công tác, dự định ghé qua London nhưng mấy ngày nay ông nội cứ gọi điện liên tục, nói Quý Tinh Dao đến chơi, rồi câu chuyện cứ thế kéo dài không dứt.

Bao nhiêu năm qua, hiếm khi thấy ông nội quý mến một hậu bối nào đến vậy, lời khen ngợi không hề che giấu. Không chỉ ông nội, Bùi Ngọc cũng rất tán thưởng Quý Tinh Dao.

Ba mươi năm rồi, Bùi Ngọc mới chạm lại vào cọ vẽ chân dung, và đó chính là vì tác phẩm của Quý Tinh Dao.

Mộ Văn Hoài vừa về đến nhà không lâu thì Mộ Cận Bùi dắt Quý Tinh Dao từ bờ sông trở lại. Nhìn thấy Quý Tinh Dao lần đầu tiên, Mộ Văn Hoài cuối cùng cũng hiểu vì sao Bùi Ngọc lại yêu thích cô ấy đến vậy. Khí chất của hai người tương tự nhau, rất đồng điệu.

Nếu ngày trước Bùi Ngọc chịu sinh con, chắc hẳn đứa trẻ đó cũng sẽ thông minh như Quý Tinh Dao.

Sau màn giới thiệu đơn giản, Mộ Văn Hoài liền đi vào bếp.

Quý Tinh Dao nhỏ giọng hỏi Mộ Cận Bùi: "Chú Mộ sao lại đeo tạp dề vậy?"

Mộ Cận Bùi đáp: "Nhờ phúc của em đấy, hôm nay bố anh tự tay xuống bếp. Bình thường ông chỉ nấu món Trung cho mẹ anh thôi."

Quý Tinh Dao gật gù, ra vẻ suy tư, rồi nhìn anh với vẻ mặt nửa đùa nửa thật: "Vậy sau này anh cũng phải học từ chú Mộ nhé?"

Mộ Cận Bùi nhìn cô vài giây rồi đáp: "Em ngồi nghỉ chút đi, anh vào bếp xem sao.

"Anh không biết nấu ăn, cũng chẳng hứng thú với nó nhưng vẫn vào giúp bố những việc trong khả năng. Phòng khách yên tĩnh hẳn. Quý Tinh Dao cầm một quyển tạp chí lên xem. Tạ Quân Trình từ sân sau bước vào. Vừa rồi anh còn đang gọi điện gần trực thăng, thấy trong phòng khách chỉ có mình cô, anh khựng lại một chút rồi quay người rời đi. Thư ký và nhân viên vẫn còn đang làm việc trên khoang máy bay. Thấy Tạ Quân Trình quay lại, thư ký hỏi:"Sếp, còn chỉ thị gì không ạ?"

Tạ Quân Trình đột nhiên hỏi: "Gần đây Quý Tinh Dao có vẽ tranh chân dung không?"

Câu hỏi này quá đột ngột, thư ký không kịp chuẩn bị. Hai năm trước, sếp từng mua một bức chân dung của cô nhưng từ đó về sau không còn nhắc đến nữa. Bây giờ anh ta cũng chẳng biết trả lời thế nào, chỉ đành cúi đầu nhận lỗi:

"Xin lỗi anh, tôi không nắm rõ. Đây là thiếu sót của tôi."

Tạ Quân Trình không nói gì thêm, xoay người rời đi.

Buổi chiều, trời dần quang đãng.

Mặt trời lúc ẩn lúc hiện sau tầng mây.

Sau bữa trưa, Quý Tinh Dao dẫn bà nội đi dạo cùng thú cưng.

Mộ Cận Bùi một mình đi dọc bờ sông, lòng đầy suy nghĩ. Anh nghĩ đến công ty, đến cuộc gặp với Quý Thường Thịnh và cả mối quan hệ giữa mình với Quý Tinh Dao.

Bất giác, anh đi đến đúng vị trí buổi sáng Quý Tinh Dao nhảy ba lê trên băng. Câu "I love you" của cô vẫn văng vẳng bên tai anh suốt cả buổi trưa.

Lúc trong bếp, bố anh còn hỏi bao giờ họ về Bắc Kinh và khi nào lại đưa Quý Tinh Dao đến chơi lần nữa.

Ngày mai họ sẽ rời đi. Lần sau quay lại, không biết là khi nào, hoặc có lẽ sẽ chẳng còn lần sau nữa.

Sáng hôm sau.

Chuyến đi tới New York kết thúc, chuyến bay chiều sẽ đưa họ về lại Bắc Kinh.

Quý Tinh Dao dậy từ sớm, đắp mặt nạ mắt và dưỡng da rồi ngồi vào bàn trang điểm. Trước khi yêu, mấy món mỹ phẩm trang điểm của cô còn bị quá hạn vì ít dùng đến. Giờ đây, ngoài vẽ tranh thì việc nghiên cứu cách trang điểm là niềm vui mỗi ngày của cô.

Mộ Cận Bùi tưởng rằng cô làm vậy là để tìm cảm hứng sáng tác nên đã tặng không ít bộ mỹ phẩm cho cô.

"Cộc cộc

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!