Chương 25: (Vô Đề)

Editor: Cà phê

Beta: Bảo Trân

Mộ Cận Bùi lại dẫn Quý Tinh Dao đến trang viên thêm một lần nữa. Là ông nội anh gọi điện đặc biệt dặn họ qua, nói rằng nhà có chuẩn bị ít trứng cá tầm, muốn thưởng thức cùng con cháu.

Thưởng thức trứng cá tầm chỉ là phụ, có lẽ ông bà muốn Quý Tinh Dao đến chơi bóng cùng họ mới là chính. Tuổi tác lớn dần khiến họ cũng thích không khí náo nhiệt hơn.

Lịch sinh hoạt của Quý Tinh Dao đã hoàn toàn bị đảo lộn. Đã hơn một tuần trôi qua nhưng cô vẫn chưa thích ứng được múi giờ mới. Ban đêm đặc biệt tỉnh táo, cô đi dạo phố, ngắm cảnh đêm, về nhà lại nằm trên giường lên ý tưởng cho mấy tác phẩm sắp tới, đầu óc luôn trong trạng thái hưng phấn.

Đến ban ngày, cô lại buồn ngủ, tinh thần mệt mỏi.

Trên đường đến trang viên, Quý Tinh Dao tựa vào lòng Mộ Cận Bùi ngủ bù.

"Đêm qua lại không ngủ à?

"Mộ Cận Bùi cúi đầu hỏi. Quý Tinh Dao đáp:"Ừm, dù sao mai cũng về Bắc Kinh rồi, chẳng cần điều chỉnh làm gì." Cô nghiêng đầu dụi vào ngực anh, "Anh đừng nói nữa, làm em mất ngủ.

"Mộ Cận Bùi không nói gì thêm, lấy chiếc áo gió của mình phủ lên đầu cô che đi ánh sáng. Hôm nay thời tiết không tốt lắm, âm u và lạnh lẽo. Mộ Cận Bùi và Quý Tinh Dao ở trong nhà cùng ông bà chơi cầu lông, còn đánh golf thêm một lúc. Trong lúc đó, điện thoại của Mộ Cận Bùi liên tục rung lên, toàn là công việc. Mỗi lần nghe máy chưa đến vài giây anh đã cúp, chỉ đáp ngắn gọn:"Đang bận, lát nói sau."

Gần trưa, bà nội mệt, tinh thần cũng không còn theo kịp. "Hai đứa chơi tiếp đi, ông bà về phòng nghỉ một lát. À, hôm nay Quân Trình cũng sẽ qua đây, chắc sắp đến rồi."

"Vâng.

"Mộ Cận Bùi đáp nhẹ một tiếng. Vì có quan hệ với Đường Gia Lai, Quý Tinh Dao đối với Tạ Quân Trình cũng có chút tò mò. Không biết anh ta có sức hút gì mà khiến Đường Gia Lai si mê đến vậy. Khi ông bà trở về phòng, Mộ Cận Bùi hỏi:"Em có muốn chơi tiếp không?"

Quý Tinh Dao lắc đầu, đưa gậy golf cho cậu bé phục vụ. "Anh đi nghe điện thoại đi, em ra sân dạo một vòng rồi xuống hầm rượu chọn chai vang uống trưa nay."

Mộ Cận Bùi dặn dò: "Đừng ra gần bờ sông."

"…" Quý Tinh Dao tỏ vẻ bất đắc dĩ, "Em biết rồi, em đâu phải con nít." Cô quấn thêm áo lông vũ dày rồi xuống lầu.

Quý Tinh Dao không để bảo vệ đi theo.

Sau khi bảo họ lui, cô một mình xuống hầm rượu. Đi ngang qua cây cầu, cô bất giác dừng lại nhìn xuống dòng sông. Đây là mùa lạnh nhất ở New York trong nhiều năm qua, nhiệt độ ngoài trời xuống dưới âm mười độ, mặt sông đã đóng băng, độ dày có thể thấy rõ bằng mắt thường.

Bên tai vẫn văng vẳng câu "đừng ra bờ sông chơi" của Mộ Cận Bùi. Cô lấy lại tinh thần, đúng là không qua đó, chỉ đi về phía hầm rượu nhưng vẫn ngoái đầu nhìn dòng sông đóng băng ấy vài lần.

Trước đây, chchú Trương từng kể với cô rằng lúc nhỏ chú ấy hay trượt băng trên sông, rất k1ch thích và thú vị. Chú Trương còn nói, bây giờ mùa đông không còn lạnh như xưa, các sông hầu như không còn bị đóng băng nữa.

Quý Tinh Dao đến hầm rượu, nhân viên đã đứng đợi sẵn ở đó. Lần này cô đổi hướng lựa chọn, đi đến khu vực cuối cùng.

Hôm nay không có Mộ Cận Bùi bên cạnh, giác quan thứ sáu của cô không còn nhạy bén nữa. Xem xong hai kệ rượu vẫn chưa tìm được chai nào vừa nhìn đã thích ngay.

Không biết hôm nay còn may mắn tìm được chai rượu quý nào của Mộ Cận Bùi không. Nhiều kệ rượu như vậy, hầu như không có ô trống nào, khiến cô hoa mắt chóng mặt.

Đến kệ rượu thứ tư, Quý Tinh Dao dừng lại, lấy một chai rượu ra nhưng chưa kịp xem nhãn hiệu, thì ngoài cửa vang lên tiếng nói, theo sau là tiếng bước chân tiến lại gần.

Cô nghĩ là Mộ Cận Bùi đến tìm mình, quay đầu nhìn, thấy người mới đến thì ngẩn ra.

Người đàn ông mặc chiếc áo sơ mi màu rượu vang, khoác áo gió đen, dáng người cao ráo, từng bước tiến lại gần.

Khác với vẻ ngạc nhiên của Quý Tinh Dao, Tạ Quân Trình lại rất bình thản, anh chủ động chào hỏi: "Lâu rồi không gặp."

Quý Tinh Dao nhanh chóng thu lại vẻ bất ngờ, khẽ mỉm cười: "Lâu rồi không gặp.

"Anh chính là vị tiên sinh họ Tạ từng đấu giá bức Tinh Dao 1. Nay lại xuất hiện trong hầm rượu nhà họ Mộ, chắc chắn là Tạ Quân Trình. Hôm đó buổi đấu giá tổ chức ở Paris, cô và Tạ Quân Trình chỉ chào hỏi qua loa, sau đó anh có việc nên rời đi trước. Cô chỉ biết anh họ Tạ. Tạ Quân Trình nhìn chai rượu trong tay cô. Rượu ở kệ này toàn bộ đều là của anh. Hôm nay anh lại hào phóng hiếm thấy:"Nếu cô thích thì tặng cô đó."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!