Chương 23: Quý Tinh Dao Anh Nhất Định Là Của Em

Trữ Chinh vừa rồi ở trong xe không xuống dưới, chờ Mộ Cận Bùi lên xe, hắn hỏi: "Nếu Tạ phu nhân không đến văn phòng của ngài, vậy kế tiếp chúng ta tính thế nào?"

Mộ Cận Bùi tựa ở ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, lặng im một lát anh mới nói: "Bà ta tâm tư nặng như vậy không thể không đi.

"Lời vừa nói ra thì điện thoại anh rung lên, là Quý Tinh Dao:[ Em đi ngủ đây, anh cũng đừng làm việc quá muộn. ] Mộ Cận Bùi: [ Em ngủ được? ] Quý Tinh Dao: [ Vâng, hiện tại vừa mệt vừa buồn ngủ, em không đi dạo phố mà ở phòng tập thể thao vận động một đêm. ]Cô sợ mất ngủ trắng đêm, ngày mai lúc đi gặp ông bà sẽ không có tinh thần và sắc thái da không tốt, thế là chạy bộ bơi lội, giày vò hơn ba tiếng cho đến khi kiệt sức, lúc này chỉ muốn nằm trên giường. Bỗng nhiên Trữ Chinh lên tiếng,"Mộ tổng, hình như xe của Tạ phó đổng.

"Mộ Cận Bùi nhìn ra ngoài cửa sổ, trong bãi đỗ xe cách đó vài mét có một chiếc xe màu đen đã dừng hẳn, đèn sau vụt tắt. Tạ Quân Nghị và Mộ Cận Bùi cùng lúc bước xuống xe, trong bóng đêm không ai thấy được vẻ mặt của nhau. Thái độ của Tạ Quân Nghị đối với Mộ Cận Bùi từ trước đến nay đều ôn hòa. Ông ta rất ngạc nhiên vì sao đêm hôm khuya khoắt Mộ Cận Bùi lại đến nhà mình, sau đó lại giật mình,"Có phải mẹ cháu xảy ra chuyện gì không?

"Nói xong mới cảm thấy không ổn. Lo lắng của ông ta quá mức rõ ràng. Mộ Cận Bùi thản nhiên nói:"Mẹ cháu rất khỏe."

Anh nhìn Tạ Quân Nghị, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói ra mấy lời: "Nghe nói ngài muốn cùng tập đoàn Quý thị hợp tác dự án, Quý Thường Thịnh hoài nghi cháu không phải mẹ cháu thân sinh.

"Tạ Quân Nghị ngẩn người, lập tức hiểu ra Mộ Cận Bùi đêm khuya đến thăm là có dụng ý gì, nếu như bị người ngoài biết Bùi Ngọc không sinh con họ có thể sẽ tung tin đồn thất thiệt. Ông ta sẽ không bao giờ làm cho mặt mũi Bùi Ngọc khó xử,"Cháu không phải do Bùi Ngọc sinh còn có thể là ai sinh?"

Mộ Cận Bùi: "Cám ơn dượng.

"Anh quay người lên xe. Khoảng sân yên tĩnh lại, tĩnh mịch u ám. Tạ Quân Nghị chưa đi vào biệt thự vẫn còn bên ngoài hút thuốc. Khói thuốc trắng lượn lờ trong nháy mắt bị bóng đêm bao phủ."Lại đang nghĩ đến người trong lòng của ông chứ gì!

"Tạ Quân Nghị không tiếp lời, điếu thuốc trên đầu ngón tay lóe lên ánh đỏ. Mộ Ôn Nhã đứng một lúc trong sân nhưng Tạ Quân Nghị không chú ý đến bà ta, nói đúng hơn là không tâm tư ngước nhìn người bên cạnh. Bà ta mặc một chiếc áo choàng trên người những vẫn bị gió lạnh xuyên thấu. Chỉ cần việc liên quan đến Bùi Ngọc thì sẽ làm cho ông ta như người mất hồn. Vừa rồi Mộ Cận Bùi nói với ông ta hai ba câu, ông ta lập tức có dáng vẻ buồn bã, hao tổn tinh thần, những năm qua bà ta đã chịu đủ dáng vẻ này của ông ta rồi."Ông còn thân với Mộ Cận Bùi hơn so con trai ruột của mình, đáng tiếc người ta đều không thèm nhìn đến ông."

Tạ Quân Nghị sớm đã quen với những lời châm chọc khiêu khích của Mộ Ôn Nhã, ông ta cũng chẳng muốn đáp một câu, dập khói thuốc rồi trở về phòng.

- -

Lúc Mộ Cận Bùi trở lại biệt thự Quý Tinh Dao đã nghỉ ngơi, căn phòng đã tối đèn.

Anh cởi áo khoác tiện tay treo lên, muốn đi lên lầu nhìn cô nhưng đi lên vài bậc thang lại coi như thôi.

Lúc anh bận công việc cô chưa từng quấy rầy, cũng chưa từng gọi điện cho anh, luôn luôn độc lập nhưng khi hai người ở cạnh nhau cô đặc biệt dính người, hôn hay ôm đều không thể thiếu được.

Bởi vì lệch múi giờ Mộ Cận Bùi hiện tại không buồn ngủ, anh đến trước tủ rượu rót một ly rượu vang đỏ, trên bậc thang có tiếng bước chân, anh quay người nhìn lại, là bác Trương.

Bác Trương mặc áo khoác, cầm trong tay một ly nước.

Ông ở phòng bên cạnh Quý Tinh Dao, những năm qua đã hình thành thói quen, ông nhất định phải mọi lúc trông coi cô, đến nơi này của Mộ Cận Bùi cũng không ngoại lệ.

Vừa rồi nghe được dưới lầu có động tĩnh, ông thừa dịp xuống lầu đổ nước đi xem tình hình thế nào.

Mộ Cận Bùi lại lấy ra một chiếc ly đế cao, rót nửa chén rượu vang.

Bác Trương đến gần, anh đưa tới, "Rượu này ngon.

"Bác Trương xua tay. Mộ Cận Bùi không miễn cưỡng, anh lại lấy ra điếu thuốc và bật lửa. Bác Trương:"Đã cai rồi.

"Ông rót cốc nước ấm, đứng tại chỗ kia uống mấy ngụm. Mộ Cận Bùi lấy điếu thuốc về,"Lần trước gặp mặt ngài còn chưa cai thuốc.

"Anh nói đến lần trước gặp mặt, đó là hai năm trước. Bác Trương:"Ừa, tuổi đã cao, sức khỏe càng ngày càng tệ." Ông chỉ trên lầu, "Tôi đi nghỉ ngơi." Nói xong bèn cất bước rời đi.

Mộ Cận Bùi tắt đèn, phòng khách lớn như vậy lập tức bị bóng đen bao phủ, anh đưa tay bật đèn sàn bên cạnh tủ rượu, một mình uống rượu.

Từng màn quá khứ mãnh liệt như nước thủy triều ập đến.

Uống xong rượu trong ly anh vẫn không buồn ngủ, lại cầm nguyên một chai rồi đến phòng tập thể thao.

Sáng sớm ngày thứ hai, bọn họ xuất phát đi trang viên ở vùng ngoại ô.

Từ biệt thự của Mộ Cận Bùi đến trang viên ước chừng mất khoảng hai giờ rưỡi đi xe, Quý Tinh Dao buồn bực tự hỏi biệt thự trong viện rõ ràng có sân bay, chuẩn bị một chiếc máy bay trực thăng thuận tiện biết bao nhiêu, tại sao Mộ Cận Bùi lại không nghĩ tới, hoặc là nói, anh làm sao không cân nhắc đến việc đi bằng máy bay trực thăng chứ.

Đương nhiên những điều này cô chỉ ngẫm ở trong lòng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!