Mộ Cận Bùi cuối cùng cũng nhìn thấy rõ bàn chân bị thương của Quý Tinh Dao khi cô đổi giày, ở mắt cá chân và gót chân có một mảnh da nhỏ gần như bị bong ra lại còn đang rỉ máu.
Chân cô trắng nõn trong suốt, có thể nhìn thấy rõ từng mạch máu mỏng màu xanh làm cho những chỗ bị trầy lại càng thêm chói mắt.
"Còn nói là không bị thương.
"Anh cúi người, một phát nắm lấy mắt cá chân của bàn chân cô định xỏ giày vào. Quý Tinh Dao bị hành động đột ngột của anh làm cho giật mình, cô phút chốc ngẩng đầu lên, trán lướt qua khuôn mặt anh. Khi da thịt chạm nhau cũng không biết thân nhiệt ai nóng và mặt ai lạnh. Chân của cô còn trong tay anh, bầu không khí thật kì lạ và xấu hổ."Không sao, cũng không đau, chân cô gái nào cũng bị giày làm trầy hết.
"Cô cố gắng giữ giọng điệu bình thường tự nhiên nhất. Cửa ghế lái mở ra, tài xế xuống xe. Mộ Cận Bùi ra hiệu cho cô:"Đưa chân trái cho tôi xem một chút.Quý Tinh Dao:Chân trái giày vừa, không có bị trầy.
"Tài xế nhanh chóng lấy hòm thuốc từ trong cốp xe ra. Quý Tinh Dao chỉ khử trung và băng bó vết thương đơn giản, Mộ Cận Bùi muốn giúp đỡ nhưng cô từ chối. Mộ Cận Bùi tạm thời quyết định không đi ăn tối, anh bảo tài xế lái xe trở về căn hộ của Quý Tinh Dao,"Lần sau tôi sẽ mời em."
Quý Tinh Dao: "Tôi không nói dối đâu, đi bộ không có vấn đề gì cả, thế là anh chưa xem những vũ công ba lê múa rồi, vết thương trên chân họ nghiêm trọng đến mức nào."
Mộ Cận Bùi giải thích: "Là tôi không có thời gian đi ăn khuya."
Quý Tinh Dao không nhiều lời nữa, cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, xe cộ trên đường qua lại tấp nập.
Có điều gì đó giữa cô và Mộ Cận Bùi đang lặng lẽ thay đổi khiến người ta không kịp chuẩn bị.
- -
Giữa tháng mười hai, lại một đợt không khí lạnh tràn về, nhiệt độ bên ngoài âm đến tám độ.
Đêm nay Quý Tinh Dao phải cùng Đường Gia Lai tham gia tiệc tùng, cô hẹn stylist sẩm tối đến nhà cô để trang điểm, hiện tại đã ba giờ, cô thu dọn bàn làm việc rồi chuẩn bị trở về căn hộ.
Trong ba tuần qua, « Tinh Dao 4 » đã hoàn thành gần một nửa, dù là trạng thái hay cảm giác đều rất thất thường lúc có lúc không.
Chiếc bảng vẽ bên cạnh vẫn trống không như cũ.
Bảng vẽ đó là của Mộ Cận Bùi chuẩn bị để vẽ chiếc bình hoa vào tháng trước, đến nay vẫn không động bút.
Kể từ buổi đấu giá hôm đó đã hơn 20 ngày cô không gặp Mộ Cận Bùi, trong thời gian đó anh có gọi điện cho cô nói cuối năm bận bịu đi công tác, không có thời gian đến.
Trong điện thoại anh cũng không nói cụ thể ngày nào anh sẽ rảnh.
Trực giác của cô đoán rằng anh sẽ không đến phòng vẽ trước tết Nguyên Đán.
Tập đoàn M. K nhiều việc như vậy, anh còn muốn trở về New York để đón Giáng Sinh cùng người nhà, sau đó là tết Dương lịch tiếp theo là tết Nguyên Đán.
Quý Tinh Dao nhờ bác Trương mua cho cô cà phê gói, cô gửi tin nhắn thoại cho bác Trương rồi khóa cửa đi xuống lầu.
Máy pha cà phê và hạt cà phê ở phòng vẽ tranh đều có chất lượng tốt nhất, bác Trương không hiểu Quý Tinh Dao tại sao lại muốn mua cà phê gói bên ngoài, cà phê đóng gói sẽ không ngon, ảnh hưởng đến hương vị ở một mức độ nào đó.
"Nếu cháu bận quá thì để bác pha cà phê cho cháu.Quý Tinh Dao:Không cần đâu ạ, cháu chỉ muốn thay đổi hương vị thôi."
Bác Trương không nhiều lời nữa, khởi động xe.
Cà phê còn nóng, Quý Tinh Dao vặn nắp cốc rồi nhẹ nhàng thổi.
Trong nháy mắt, hương thơm nồng nàn của cà phê tràn ngập trong xe.
Đã hơn hai mươi ngày cô không uống cà phê, nhấp một ngụm, không cảm thấy ra sao.
Từ khi Mộ Cận Bùi không đến phòng tranh, máy pha cà phê của cô không bật lên nữa, sau khi uống cà phê do Mộ Cận Bùi pha, miệng của cô càng khó chiều đến nỗi cà phê do chính mình pha cũng khó uống.
Quý Tinh Dao và stylist đến dưới lầu chung cư cùng một lúc, cô vẫn nhờ stylist của mẹ mình, sau mấy lần hợp tác hai bên đều phối hợp ăn ý với nhau.
Stylist không khuyên Quý Tinh Dao đổi đồng hồ nữa, chiếc đồng hồ kia đối với Quý Tinh Dao có lẽ có ý nghĩa đặc biệt nào đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!