Chương 103: (Vô Đề)

Tài khoản mạng xã hội của Nguyệt Nguyệt sau nửa tháng lại hoạt động. Ban đầu, cô bé định đăng một bức ảnh gia đình, nhưng sau lại thôi vì sợ Pudding Nhỏ vô tình lại nhớ đến mẹ. Thay vào đó, cô bé đăng một bức ảnh phong cảnh của thị trấn nhỏ.

Chẳng bao lâu, đã có người để lại bình luận.

qiyang Han: "Chúc cậcậu kỳ nghỉ hè vui vẻ, bức ảnh rất đẹp, nhưng không đẹp bằng tranh cậu vẽ."

Tạ Quân Trình: "Ừm."

Pudding Nhỏ: "Ừm ừm~

"qiyang Han chính là bạn học từng tỏ tình với cô bé, tên thật là Hàn Kỳ Dương. Nguyệt Nguyệt có thể nhận ra Tạ Quân Trình và Pudding Nhỏ đang trêu cô bé, họ biết Hàn Kỳ Dương là ai. Chẳng mấy chốc, Tạ Quân Trình gửi một tin nhắn riêng:"Chờ cả buổi, mà con chỉ gửi cho bố một tấm ảnh phong cảnh? Có chuyện gì sao? Có phải con với bố mẹ con vẫn còn khoảng cách?"

Nguyệt Nguyệt:

"Không đậu ạ, gia đình con rất ổn. Con chỉ sợ sẽ làm chị Pudding Nhỏ nhớ đến mẹ thôi." Cô bé tiện tay gửi một bức ảnh gia đình cho Tạ Quân Trình.

Tạ Quân Trình: "Lần sau gửi ảnh cho bố, nhớ cắt bỏ mặt bố con ra nhé."

Nguyệt Nguyệt bật cười, sau đó tìm một loạt ảnh chụp riêng của Mộ Cận Bùi và gửi tất cả cho Tạ Quân Trình.

Nhắc đến chuyện cắt ảnh, Nguyệt Nguyệt bật đèn xuống giường, mở va li và lấy ra cuốn album. Nếu cô bé nhớ không nhầm thì bên trong có một tấm ảnh chụp chung của Mộ Cận Bùi và Tạ Quân Trình.

Lúc mới nghỉ hè, cô bé cùng Pudding Nhỏ đến trang viên chơi, bà Bùi đang lật xem album cũ, cô bé đã nhìn thấy bức ảnh chụp cách đây hơn ba mươi năm.

Bố và bố Tạ lúc đó chỉ tầm bảy tám tuổi, hai người ngồi trước cây đàn piano, chơi đàn bốn tay.

Nguyệt Nguyệt đăng thêm một bài viết, tải lên bức ảnh chụp bóng lưng đó, kèm theo lời: "Các bạn nhỏ, chúc ngủ ngon nhé, yêu các bạn~

"Tạ Quân Trình nhìn bức ảnh có lẽ chỉ hai người họ mới nhận ra, thời gian quả thật như bóng câu qua cửa. Ngày hôm sau. Nguyệt Nguyệt đặt báo thức dậy sớm. Hôm nay, cô bé phải đi cùng Quý Tinh Dao và Mộ Cận Bùi đến nhà thờ. Quý Tinh Dao mặc chiếc váy trắng mới mua, trang điểm kỹ lưỡng. Mộ Cận Bùi mặc áo sơ mi cùng vest, lấy ra hộp nhẫn, cất nhẫn của anh và Quý Tinh Dao vào, chuẩn bị lát nữa sẽ có nghi thức trao nhẫn. Quý Tinh Dao nhìn Mộ Cận Bùi qua gương, anh cho nhẫn vào túi, vô thức chỉnh lại cà vạt của mình. Đây đã là năm thứ mười lăm họ quen nhau."Dao Dao, xong chưa?"

Mộ Cận Bùi đột nhiên quay đầu hỏi.

"Ừm, em xong rồi." Quý Tinh Dao thoa nốt son môi.

Nguyệt Nguyệt đã chờ sẵn trong nhà ăn tự chọn của khách sạn, bữa sáng của họ cũng đã được chuẩn bị xong, hai cốc cà phê, hai miếng bánh mousse hoa hồng.

Trên bàn còn có một bông hoa hồng.

Hoa hồng và bánh mousse hoa hồng là Nguyệt Nguyệt dậy sớm đi mua, ngay trước khách sạn. Cô bé  đã hỏi trước nhân viên khách sạn hôm qua.

Quản lý khách sạn biết hôm nay là kỷ niệm mười lăm năm ngày bố mẹ cô bé yêu nhau, đặc biệt đến thị trấn này để kỷ niệm, liền ngỏ ý tặng bánh mousse hoa hồng và hoa hồng.

Cô bé cảm ơn rồi từ chối khéo, những món này phải do chính cô bé chuẩn bị mới có ý nghĩa.

Mộ Cận Bùi không hay ăn ngọt, nhưng vì là con gái chuẩn bị, anh ăn rất kỹ.

Nguyệt Nguyệt chống cằm nhìn họ ăn, "Bố mẹ thấy thế nào?"

Quý Tinh Dao giơ ngón tay cái, "Ngọt mà không ngấy.

"Ngọt đến tận tim. Ăn sáng xong, họ đi xe buýt công cộng đến nhà thờ. Nguyệt Nguyệt ngồi ở hàng ghế cuối cùng của ô tô, cô bé nghiêng người lên ghế trước, ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ. Trời xanh biếc, ánh nắng buổi sáng dịu dàng bao phủ cả thị trấn nhỏ. Hôm qua, bố Tạ trong cuộc trò chuyện đã kết thúc bằng một câu như thế này:"[Không tệ, cái tên rất hợp, nhật nguyệt cùng hiện diện.]"

Một câu nói rất ngẫu nhiên.

Nhưng cô biết bố Tạ muốn bày tỏ điều gì.

Chàng trai trẻ ham chơi ngày đó, có vẻ như thật sự đã trưởng thành rồi.

Nhà thờ yên ắng, chỉ có ba người họ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!