Chương 7: (Vô Đề)

Bầu không khí bỗng trở nên có chút kỳ lạ, Trần Duệ nhìn Kiều Nhất Thanh rồi lại nhìn tôi, sau đó lặng lẽ đi vào nhà vệ sinh.

Tiếng dương cầm trên bục vừa lúc kết thúc, tôi vô thức nhìn lên.

Cô gái ấy vừa khéo quay người lại.

Không ngờ lại là Chu Huyên.

Cô ấy mỉm cười nhận lấy nút thắt đồng tâm từ nhân viên, cúi đầu viết gì đó lên trên, sau đó bước xuống bục, quay về chỗ ngồi.

Không nằm ngoài dự đoán, tôi nhìn thấy Giang Lăng đang ngồi đối diện cô ấy.

Chiếc nút thắt đồng tâm nằm trong tay anh ta, cách một đoạn, tôi không nhìn rõ biểu cảm của anh là gì.

Chu Huyên ghé sát lại, không biết nói gì với anh.

Anh đột nhiên bật cười.

Có lẽ vì cảm giác có người đang nhìn chằm chằm, anh ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc bắt gặp ánh mắt tôi.

10

Trong khoảnh khắc đó, trong mắt anh ta hiện rõ sự sững sờ, sắc mặt cũng trầm xuống.

Giây tiếp theo, anh đã sải bước đến trước mặt tôi.

Ánh mắt anh ta dừng lại trên gương mặt của Kiều Nhất Thanh một chút, rồi quay đầu nhìn tôi, "Em và anh ta là quan hệ gì?

"Ngữ khí mang theo chất vấn, khiến tôi tức giận trào dâng. Ánh mắt tôi hạ xuống, dừng lại ở vật bị anh ta nắm chặt trong tay, lúc này mới nhàn nhạt hỏi,"Nút thắt đồng tâm đẹp không?"

Sắc mặt Giang Lăng hơi thay đổi, mãi một lúc sau mới nói, "Chuyện không như em nghĩ đâu.

"Tôi nhìn anh ta chằm chằm. Không hiểu tại sao đến lúc này, anh ta vẫn ra vẻ hợp lý và mạnh mẽ như thế. Hình ảnh thiếu niên non nớt chân thành trong ký ức, luôn dịu dàng nhìn tôi, dường như ngày càng mờ nhạt. Hii cả nhà iu 💖 Đọc xong thì cho tui xin vài"cmt

"review nhé ạ 🌻 Follow Fanpage FB:"Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

"Là như thế này." Chu Huyên cũng đi đến, vẻ mặt quang minh chính đại.

"Vừa rồi tôi cá cược với Giang Lăng, nếu tôi lấy được nút thắt đồng tâm, thì bữa hôm nay anh ấy sẽ mời. Anh ấy chắc cũng không ngờ tôi còn biết chơi piano."

Tôi không biểu cảm nhìn cô ta, "Ý cô là, chuyện này lại là một hiểu lầm nữa?"

Cô ta khẽ mỉm cười, "Dĩ nhiên rồi.

"Giang Lăng dường như thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt cuối cùng còn chút không tự nhiên cũng dần biến mất. Thay vào đó, là ánh mắt quen thuộc, âm thầm trách móc. Như thể đang nói, Trần Nam, em xem, em lại đang làm quá lên rồi. Buồn cười thay, tôi bỗng cảm thấy rất mệt mỏi. Im lặng rất lâu, tôi khẽ hỏi anh ta,"Anh còn thích em không?

"Giang Lăng sững người, vô thức liếc nhìn Chu Huyên. Rồi lập tức dời ánh mắt đi, nhìn tôi, dứt khoát từng chữ một,"Trần Nam, anh yêu em."

Khoảnh khắc đó khiến tim tôi co lại thật mạnh.

Tôi biết rất rõ, Giang Lăng chưa chắc đã thật sự thích Chu Huyên.

Tôi cũng tin, anh ta thật sự yêu tôi.

Nhưng khi yêu tôi hết lòng, anh ta quá cuồng nhiệt, đến mức khi tình yêu ấy không còn như trước nữa thì quá rõ ràng, đến cả người vô tâm như tôi cũng nhìn thấy ngay.

Tôi từng nghe người ta nói, hủy hoại luôn là điều dễ dàng nhất.

Giống như bây giờ, tình cảm tôi dành cho anh ta, trong ánh mắt anh ta nhìn Chu Huyên, trong khoảnh khắc anh ta do dự, bỗng chốc tan biến.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!