Chương 13: (Vô Đề)

Vừa dứt lời thì đến đèn đỏ, Kiều Nhất Thanh đạp phanh, xe dừng lại ổn định.

Anh quay đầu nhìn tôi, ánh mắt không rõ đang nghĩ gì.

Hii cả nhà iu 💖

Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt

"review nhé ạ 🌻 Follow Fanpage FB:"Dung Dăng Dung Dẻ

"để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3 Bị ánh mắt chăm chú của anh nhìn, tôi thấy hơi ngại, liền tránh ánh mắt đi. Anh lại khẽ cười,"Chắc là em không nhớ chuyện đó đâu."

Tôi nghi hoặc nhìn anh.

"Hồi cấp ba có lần nghỉ lễ, anh với em cùng đi chung một chuyến xe buýt. Hôm đó xe đông lắm, em ngồi gần cửa sổ, bên cạnh là một dì dắt theo con nhỏ."

Tôi cau mày, thật sự không nhớ nổi.

"Chẳng mấy chốc đứa trẻ ngủ thiếp đi, em có lẽ sợ nó bị lạnh nên đã đóng cửa sổ lại."

Anh dừng một chút rồi nói tiếp,

"Anh để ý thấy sắc mặt em càng lúc càng tái, trán đổ đầy mồ hôi, ngay cả môi cũng run."

"Rõ ràng rất khó chịu, nhưng em không nói một lời, nhắm mắt, nắm hờ tay đặt lên khung cửa sổ, giả vờ đang ngủ."

Kiều Nhất Thanh liếc nhìn tôi một cái,

"Lúc đó anh nghĩ, cô bạn cùng bàn này nhìn thì yếu đuối mà cũng rất kiên cường.

"Tôi chớp mắt, một đoạn ký ức mơ hồ dần hiện lên trong đầu. Hồi cấp ba đúng là thời kỳ tôi bị say xe nặng nhất. Khi đó đầu óc tôi quay cuồng, chỉ nhớ sau đó có người ngồi cạnh thay, còn đưa tôi khăn giấy lau mồ hôi, cửa sổ cũng được mở ra. Nhưng tôi không chú ý người đó là ai, cho đến khi xuống xe mới đỡ hơn. Chợt nhớ ra điều gì, tôi hỏi anh:"Lúc đó là anh ngồi cạnh em sao?"

Kiều Nhất Thanh trả lời dứt khoát: "Phải.

"Tôi hơi sững sờ. Bỗng có một cảm xúc không thể diễn tả dâng lên. Đèn xanh bật, Kiều Nhất Thanh khởi động xe trở lại. Anh bật cười nhẹ,"Từ lúc đó, anh đã bắt đầu để ý đến em."

Tim tôi như hẫng đi một nhịp.

"Thật ra lúc đó anh cũng không phân rõ là thích hay chỉ là tò mò, nhưng luôn không kiềm được ánh mắt dõi theo em."

Kiều Nhất Thanh thở dài, như đang tiếc nuối, "Lúc đó anh quá chậm hiểu."

Tôi khẽ nói: "Em cũng vậy.

"Thời điểm đó thật sự không nhận ra chút nào. Chợt nhớ lại, có một thời gian đèn hành lang lớp học bị hỏng, mà tôi luôn là người ra về muộn nhất sau giờ tự học. Kiều Nhất Thanh thời gian đó cũng về muộn, gần như tôi vừa đi thì anh cũng theo sau. Nghĩ lại, chắc anh cố ý muốn cùng tôi đi qua hành lang đó."Lúc đại học, anh từng đến tìm em một lần.

"Giọng Kiều Nhất Thanh trầm xuống,"Hôm đó trời mưa, anh thấy em và một nam sinh che chung một chiếc ô. Cậu ta ôm eo em, em thì tựa đầu vào n.g.ự. c cậu ta."

Tôi im lặng.

"Cho đến khi lòng trống rỗng, anh mới nhận ra mình đối với em rốt cuộc là cảm giác gì.

"Tôi ngẩng đầu nhìn anh, đúng lúc anh cũng quay sang. Sau cái nhìn ngắn ngủi, cả hai đều không nói gì thêm. Xuống xe, Kiều Nhất Thanh tiễn tôi đến tận cửa nhà. Tôi cúi đầu,"Cảm ơn anh đã đưa em về.

"Đang định quay người lên lầu, cổ tay bị một bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy, như cố tình tránh chỗ từng truyền dịch. Tôi giật mình."Thật ra anh đã nói dối.

"Giờ phút này Kiều Nhất Thanh đứng rất gần, giọng trầm thấp kèm theo hơi thở mát lạnh phả bên tai. Tôi gần như quên cả giãy ra,"Gì... gì cơ."

Trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện anh sai Trần Duệ đi công tác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!