Chương 8: (Vô Đề)

Kệ sách chiếm trọn một bức tường, chất đầy tài liệu về đàm phán.

Trong thời gian học cao học ngành chính trị, anh từng tham gia khóa huấn luyện tại Học viện FBI của Mỹ và hoàn thành khóa đào tạo đàm phán con tin do Sở cảnh sát New York tổ chức.

Hầu hết các học viên khi đối mặt với tình huống con tin đều dễ dàng bị cảm xúc chi phối, nhưng Baek Sa Eon khi đứng trước lời đe dọa và nòng súng lại không hề chớp mắt.

Cốt lõi của đàm phán là đối thoại, phải thấu hiểu đối phương từ góc độ con người.

Một chuyên gia đàm phán xuất sắc cần khả năng giao tiếp để "đồng cảm

"và phá vỡ phòng tuyến của đối phương, nhưng Baek Sa Eon hoàn toàn đi ngược lại nguyên tắc đó. Lạnh lùng, thờ ơ. Toan tính và không có đạo đức. Kiểm soát cảm xúc một cách tinh vi để thao túng người khác. Những điều này cách rất xa tiêu chuẩn của một chuyên gia đàm phán đủ điều kiện. Thay vì lo lắng cho sự an toàn của con tin, anh lại thích thú với việc tra tấn kẻ bắt cóc. Khi nhận ra khuyết điểm của con trai, mẹ anh đã nổi giận và cấm anh bước chân vào lĩnh vực này."Nó chỉ là một kẻ lắm lời cay nghiệt, không bao giờ có thể trở thành chuyên gia đàm phán.

"Đó là đánh giá lạnh lùng của mẹ anh. Tuy nhiên, chính tài năng này lại giúp anh nổi bật trong giới chính trị."Con chuột trốn sau giọng nói.

"Anh dùng khớp ngón tay gõ vào những cuốn sách, giọng khàn khàn càng trở nên chói tai như giấy nhám cọ vào. Ánh mắt của Hee Joo vẫn không rời khỏi kẻ có dấu hiệu bệnh lý xã hội trên màn hình giám sát."Lưỡi của mày sẽ tê liệt, không thể nói được nữa."

"Lưỡi sẽ tê liệt… không thể nói được nữa.

"Cô làm động tác theo lời thoại với vẻ mặt nghiêm trọng. Vẻ mặt căng cứng, quai hàm siết chặt, đôi tay đan vào nhau một cách thô bạo. Cô không phải chưa từng nghĩ đến những phương pháp khác. Cô từng tìm đến luật sư để hỏi ý kiến về hợp đồng hôn nhân bất công này. Nhưng dù là tư vấn miễn phí hay tại các hãng luật lớn, kết quả đều như nhau."... Gì cơ? Nghị sĩ Baek?"

"Tờ Nhật báo Chungwoon…?

"Mối quan hệ giữa ông nội cô và bố chồng đã lan rộng khắp giới pháp lý, không ai dám đụng đến vị nghị sĩ đang được đề cử làm ứng viên tổng thống ấy. Không một luật sư nào chịu đặt câu hỏi về tính bất công của bản hợp đồng."Đập phá toàn bộ cửa hàng của mày?"

"Đập phá toàn bộ cửa hàng của mày?"

Trong phòng video của trung tâm phiên dịch ngôn ngữ ký hiệu, bàn tay của Hee Joo chuyển động nhanh chóng và chính xác.

"Đừng động đậy, sẽ bị thương. Chỉ cần động một cái là chết!"

"Đừng động đậy, sẽ bị thương... động một cái là chết!

"Đôi lông mày gọn gàng của cô run rẩy như diễn viên đang giận dữ. Cuối cùng, ngày này cũng đến. Tối nay…! Hee Joo sẽ gọi điện cho Baek Sa Eon. Với tư cách là phiên dịch viên ngôn ngữ ký hiệu, Hee Joo đã quen với việc truyền tải ngữ điệu và cảm xúc của người khác. Đặc biệt, cô thường xuyên sử dụng các video làm tài liệu để luyện dịch, nên việc bắt chước kẻ bắt cóc không hề khó."Hee Joo, em đang... hả?

"Lúc này, giám đốc trung tâm thò đầu qua khe cửa mở hé, lắp bắp nói. Trên màn hình đang chiếu cảnh một người đàn ông hung ác treo ngược một nạn nhân bị tra tấn đến mức không ra hình người và đe dọa họ. Lời thoại cũng cực kỳ rùng rợn."Hee Joo, cái đó… Hee Joo...?

"Người đàn ông khoảng ngoài bốn mươi tuổi hốt hoảng bước vào, nhưng Hee Joo vẫn đắm chìm trong thế giới của mình. Mồ hôi nhễ nhại, cô sử dụng cả cơ thể và gương mặt để diễn tả ngôn ngữ ký hiệu. Chỉ đến khi ông tìm được điều khiển từ xa và bấm dừng, cô mới ngừng lại."... Em này, sở thích của em thay đổi rồi à?

"Khuôn mặt đỏ ửng của Hee Joo quay lại vì hơi nóng. Một người đàn ông đeo dây chuyền vàng dài, mặc áo sơ mi Hawaii đứng đó, trông không khác gì một rapper."Là vì em thất nghiệp sao?

Anh có thể giúp em tìm việc khác mà…"

"Chỉ là luyện tập thôi.

"Hee Joo trả lời bằng ngôn ngữ ký hiệu, nét mặt điềm tĩnh. Nếu ngôn ngữ ký hiệu phát ra âm thanh, thì ngôn ngữ ký hiệu của cô giống như một quý cô đoan trang. Động tác của cô chuẩn mực, tao nhã và chính xác, uyển chuyển đến hoàn hảo."Nhưng kiểu luyện tập này trông hơi đáng sợ đấy?"

"Chỉ là đề phòng thôi."

"... Đề phòng cái gì?"

Chuyện này cũng cần luyện tập sao? Có thực sự cần thiết không? Giám đốc trung tâm nhìn Hee Joo đầy lo lắng.

"Trung tâm không có thông báo gì đặc biệt, em có nhận được yêu cầu dịch nào từ sở cảnh sát không? Hay từ công ty cho vay nặng lãi? Kiểu như người vay là người khiếm thính ấy?"

"Không phải như vậy."

"Vậy tại sao em lại làm mấy chuyện mà thường ngày em không làm, khiến anh sợ muốn rớt cả tim ra ngoài đây!"

Giám đốc trung tâm phóng đại, ôm lấy ngực mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!