Chương 74: Ngoại truyện 6

"Cái gì?

"Nhịp tim Hee -joo đập nhanh đến mức mồ hôi lạnh túa ra. Đã trải qua quá nhiều chuyện tồi tệ, cô sợ đến mức cả người như đông cứng. Trong khoảnh khắc, mùi hôi hám khi tên bắt cóc xông vào xe thoáng lướt qua mũi. Nhưng chuyện đó không thể xảy ra. Baek Sa -eon đã bị bỏ lại Argan, không thể nào quay về. —"Mới có mấy tháng mà đã quên tôi rồi sao?"

"……!"

— "Không nhớ tôi chút nào à? Có người cả ngày nhớ đến em đây này, đến mức eo tôi sắp mỏi luôn rồi.

"Tay cô khẽ run, nhưng cách nói quen thuộc đến lạ khiến cô bất giác nhíu mày. —"406, em thay đổi nhanh vậy sao?"

"……!"

— "Cả cách thở cũng quên, cả trò chơi của chúng ta cũng không nhớ nữa rồi.

"Mắt Hee -joo trợn tròn, căng thẳng trong lồng ng. ực cũng dần tan biến."Oppa… là anh thật sao?"

— "Sao hôm nay lại dịu dàng thế?"

"Hả? Cái gì?"

— "Cô 406 dữ dằn ngày trước đâu rồi? Sao bây giờ lại hiền lành thế này?"

Anh đang đùa với cô sao?

"Ờ thì…

"Hee -joo vô thức liếc quanh, hai má nóng lên."Lâu lắm rồi em chưa mắng anh, có phải thấy thiếu không?"

— "……!

"Đầu dây bên kia vang lên một tiếng thở dài, rồi một tràng cười khẽ. —"Có lời nào mà anh chưa nghe đâu chứ?"

"Ờ…"

— "Em từng nói anh bẩn thỉu, bi. ến th. ái, rác rưởi, vô lương tâm, bất lịch sự. Muốn kể tiếp không?"

"Thôi, thế là đủ rồi…

"Anh liệt kê từng cái một, khiến sắc mặt Hee -joo ngày càng tái đi. Chuyện này có hơi bất công thì phải? Cô chỉ muốn trốn vào phòng ngủ rồi chui vào chăn cho xong. —"Em còn bảo anh giống cái thang máy, lên lên xuống xuống với phụ nữ, gọi anh là đồ khốn nạn.Hee -joo cắn môi. —Nhưng em không biết thang máy của anh chỉ đưa duy nhất một người đi thôi, là 406."

"……!

"Không chỉ tai mà ngay cả khóe mắt Hee -joo cũng bắt đầu nóng lên. —"Lúc đó giọng em lớn đến mức tai anh muốn rách luôn, còn dám thò tay vào ví người khác lấy tiền, cuối cùng lại cởi quần anh ra."

"Ơ… Anh đang tính trả đũa đấy à?

"Hai vành tai cô đỏ ửng, đến mức sắp không chịu nổi nữa rồi. Nghe anh tỉ mỉ thuật lại, ký ức cũ bất chợt ùa về—một cô gái mất kiểm soát đến mức tuyệt vọng. Đó là lần đầu tiên trong đời cô đánh mất lý trí như vậy. —"Không, anh chỉ thấy lúc đó em đáng yêu, nên muốn nhớ lại thôi."

"…Gì cơ?"

— "Chỉ là nghĩ đến con cún nhỏ của anh ngày trước. Rõ ràng nhát gan, nhưng lại cứ cố sủa thật to, buồn cười thật.

"Giọng anh bình thản, nhưng chứa đựng sự dịu dàng, nhẹ nhàng lướt qua tai cô như một cơn gió. —"Sau này, anh mong con cún nhỏ ấy vẫn có thể sủa thật to."

"…"

— "Nếu không sủa, có khi anh lại bỏ lỡ điều gì đó quan trọng mất.

"Hee -joo cảm giác như đang tắm dưới ánh mặt trời rực rỡ, cả cơ thể mềm nhũn. Cô rất muốn gặp anh ngay bây giờ, đến mức ngón chân cũng không kiềm chế được mà khẽ động đậy. Phải, anh vẫn là anh, chưa từng thay đổi. Nhưng mỗi giây phút bên anh, cô lại được trải nghiệm một sắc thái mới. —"Khi em im lặng, anh sẽ lầm tưởng rằng mình đang đúng, rằng mọi chuyện đều ổn. Anh không muốn như vậy đâu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!