"Một kẻ đáng thương chỉ biết trốn trong nhà để làm mấy chuyện vô bổ.
"Giọng nói từ xa đột nhiên như một thỏi nam châm, hút chặt vào chiếc điện thoại. Sự cay nghiệt và mỉa mai trong lời nói ấy giống hệt thái độ khinh miệt mà chồng cô đã bộc lộ."Muốn xem ai bẩn thỉu hơn không?"
"Nghe tao nói hết đã…!"
"Vậy thì, gặp nhau ở tòa nhé. Tao nhất định sẽ lột mặt nạ của mày.
"Điện thoại bị cúp một cách không thương tiếc, lạnh lùng hệt như giọng nói của Baek Sa Eon. Cảm giác nhục nhã lan từ mu bàn tay lên đến một bên má, nóng rát."Tiếp tục gọi lại!"
"Hả, hả?"
"Gọi tiếp đi…! Cho đến khi anh ta bắt máy!"
Hee Joo như một cơ thể bị gãy xương rồi nối sai, cả người vặn vẹo, không đứng thẳng được.
"Chị… chị, cái đó…"
"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin để lại lời nhắn sau tiếng bíp. Sau khi kết nối, phí gọi sẽ được tính. Bíp—."
Đồ khốn.
Thật sự là một tên khốn tồi tệ.
Một tên khốn không có chút nhân tính nào.
"Chị, chị ơi! Phía trước…!"
Không nghe thấy gì nữa.
"――!
"Ngay cả khi Hee Joo buông tay lái, trong đầu cô chỉ hiện lên sự khinh miệt ghê tởm ấy. Tầm nhìn bị đảo lộn."Tại sao chỉ có mày là không sao…!
"Tiếng hét xé lòng như xé nát tâm hồn cô bé Hee Joo. Lúc đó, cô chỉ mới chín tuổi. Sau khi trải qua vụ tai nạn xe hơi, cô cố gắng lắm mới mở được mắt. Điều đầu tiên cô nhìn thấy là trần nhà trắng toát, cùng với mùi thuốc sát trùng nồng nặc của bệnh viện xộc vào mũi. Cô gượng dậy nửa người, cửa phòng bệnh bật mở, Kim Yeon Hee lảo đảo bước vào."Mẹ…"
Thấy mẹ, cằm Hee Joo run lên từng đợt, cảm giác an tâm dâng lên trong lòng. Nhưng ngay khi cô vươn tay ra, vẻ mặt của mẹ cô như vừa thấy quỷ.
"Tại sao chỉ có mày là không sao…!
"Gương mặt Kim Yeon Hee tái nhợt, đôi môi run rẩy. Với một cô bé như Hee Joo lúc ấy, những lời này thật khó hiểu."Đáng lẽ mày cũng phải bị thương…!
"Cảm giác lạnh lẽo len lỏi vào tim cô, nhưng nước mắt lại chảy ra từ mắt mẹ. Đó là nỗi buồn, sự giận dữ, nhưng rõ rệt nhất chính là sự sợ hãi. Mẹ đã bị dọa sợ. Cô con gái gần như không bị tổn thương chút nào khiến bà hoảng hốt."Mẹ, mẹ ơi…
"Dù còn nhỏ, Hee Joo cũng nhận ra phản ứng kỳ lạ của mẹ. Cô nũng nịu dựa vào mẹ, một điều mà bình thường cô ít làm. Kim Yeon Hee nhìn đôi chân của Hee Joo – đôi chân có thể đứng vững, bước đi bình thường – bằng ánh mắt như nhìn một con sâu bọ."Phải làm sao đây, phải làm sao đây… thật sự phải làm sao mới tốt đây!
"Bà ấy ôm lấy mặt, vừa khóc vừa hét lên trong cơn hoảng loạn. Con gái ruột của Chủ tịch Hong, Hong In Ah, bị thanh sắt xuyên qua cửa sổ làm tổn thương tai, còn bảo mẫu đi cùng thì đã qua đời. Đứa con trai duy nhất mà bà sinh ra trong cuộc tái hôn kỳ diệu khi còn là tình nhân của Chủ tịch cũng không qua khỏi. Chiếc xe chở bọn trẻ đã va chạm với một xe tải trên cầu Dongjak, và người duy nhất không hề hấn gì chính là con gái bà – Hee Joo."Nếu Chủ tịch nhìn thấy cảnh này…"
Kim Yeon Hee bật khóc, gương mặt đầy xấu hổ.
"Con gái ruột thì tàn tật, đứa con trai yêu quý thì mất mạng, còn chỉ có mình mày…! Nếu ông ấy biết chỉ có mày – một kẻ xa lạ – không sao…"
Mẹ loạng choạng như thể mất đi chỗ dựa.
"Ông ấy dù không nói, nhưng chắc chắn sẽ dần xa lánh mẹ. Làm sao mẹ không biết được suy nghĩ của người đàn ông đó cơ chứ? Mẹ đã phải khó khăn lắm mới đi đến được ngày hôm nay…"
"Mẹ…"
"Thấy mày ông ấy sẽ nổi giận, rồi sẽ ghét cả mẹ. Chắc chắn là như vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!