"Có phải chị cũng giống như mẹ em không?
"[Không phải đâu, không thể nào…] Tiếng mưa rơi lộp độp trên chiếc ô, Hee -joo nhìn Hong In -ah, lòng ngập tràn lo lắng. Cuộc phẫu thuật đã thành công, thính giác chị ấy đã khôi phục. Nhưng sao trông chị lại tiều tụy đến thế? Trước đây, chị đâu có dáng vẻ này… Một cảm giác kỳ lạ, khó gọi tên dâng lên trong lòng. Hong In -ah đang đứng trước mặt cô, người từng mạnh mẽ và tự tin, giờ lại toát lên sự bất an cùng khủng hoảng hơn bao giờ hết."Nhưng vì em, chị thực sự muốn quay về."
"…"
"Em thực sự nghĩ rằng vị trí em đang đứng là của em sao?
"Đây không phải một câu hỏi. Nó là lời buộc tội, sắc nhọn như gai nhọn đâm thẳng vào tim Hee -joo."Đừng hiểu lầm.
"Bàn tay Hee -joo hơi run rẩy, gần như co giật nhẹ."Trẻ con chỉ nhìn thấy những gì chúng muốn thấy.
"Hong In -ah đưa ô cho Hee -joo, rồi bước ra ngoài, để cơn mưa lạnh lẽo trút xuống người mình. Hoảng hốt, Hee -joo bước tới nhưng chị chỉ lắc đầu, từ chối. Một sự khước từ không lời."Hồi nhỏ, em rất thích nàng tiên cá."
"…
"Câu nói bất chợt khiến Hee -joo khựng lại."Nhưng em đã bao giờ nghĩ đến chưa? Giữa hai chị em mình, cả hai đều từng không thể cất lời, ai mới là nàng tiên cá thực sự?
"Hee -joo cố gắng hiểu ý chị, nhưng câu hỏi ấy vẫn quá mơ hồ. Cô không tìm được câu trả lời, vậy mà Hong In -ah lại mỉm cười đầy ẩn ý."Không phải em đâu, Hee
-joo."
"…!
"Đôi mắt Hong In -ah ánh lên một thứ cảm xúc u tối, thù địch. Từng sống như chiếc cửa sổ truyền tải mọi suy nghĩ của chị gái, Hee -joo không thể nào không nhận ra sự thù địch ấy. Rõ ràng đến mức không thể làm ngơ. Một cơn đau âm ỉ dâng lên trong lồng ng. ực."Dù có đổi giọng nói lấy con dao vàng, nếu không thể đâm xuyên trái tim hoàng tử, cuối cùng em cũng sẽ trở nên vô dụng thôi."
Lời nói ấy mơ hồ, nhưng nghe như… một lời tuyên chiến.
"Chị đã đến trễ. Xin lỗi. Chị thực sự xin lỗi."
Chị gái cô quay người đi, thản nhiên bước giữa cơn mưa.
"Cảm ơn em đã chịu đựng suốt thời gian qua."
***
Hộp thư đầy ắp tin nhắn, hơn mười cuộc gọi nhỡ từ Hong In
-ah. Nhưng Hee
-joo chẳng buồn trả lời lấy một tin.
Dường như, dù chẳng cố gắng, ly hôn cũng chẳng phải chuyện khó khăn đến thế…
Bên ngoài, mưa phùn từ lúc nào đã hóa thành bão.
Lẽ ra cô nên thấy nhẹ nhõm. Nhưng ngược lại, chỉ có cảm giác kiệt quệ bủa vây. Cố gắng trấn tĩnh, cô lê bước vào bếp. Quá mệt để nấu nướng, cô mở tủ lạnh, lấy một lon bia.
Cô bật TV để xua đi sự tĩnh lặng.
Trên màn hình là bài phát biểu đặc biệt của tổng thống, phần hỏi đáp với người phát ngôn Nhà Xanh.
"Phóng viên Hong In -ah, báo Myeongji."
Đang mở lon bia, tay Hee
-joo khựng lại. Cô với lấy điều khiển, nhấn nút tắt tiếng. Căn phòng lại chìm trong yên lặng.
Ngả người xuống chiếc ghế cạnh cửa sổ, cô nhìn ra dòng sông Hàn mờ mịt trong màn mưa. Những giọt nước táp mạnh vào kính, gợi nhớ về ngày hôm đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!