Chương 41: (Vô Đề)

"Chuyện này là sao―!

"Cửa phòng bị đẩy mạnh như muốn bật tung, giám đốc trung tâm Han Joon lao vào như một con bò đực giận dữ. Ông nhìn lướt qua phần sau đầu Hee Joo đang băng bó dày cộm, những vết trầy xước trên mu bàn tay cô, và cả những đoạn băng thò ra khỏi bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình, gương mặt ông lập tức tối sầm lại. Ông tiến nhanh về phía cô."Hee Joo, cháu…"

Hee Joo mơ màng chớp mắt, chậm rãi giơ tay lên.

"Cháu không sao, thật may mắn."

Cô dùng ngôn ngữ ký hiệu bình tĩnh nói, nhưng các động tác chậm hơn bình thường rất nhiều.

"Tai nạn vậy mà gọi là không sao được…! Suýt nữa cháu mất mạng rồi!"

"Không bị thương nặng mà, đúng không?"

"Nghe nói cháu phải khâu hơn mười mũi, tay chân đều bị thương! Những vết thương này, đây, đây―!

"Khi ông đang thương tiếc mà chạm nhẹ vào mu bàn tay và gò má của Hee Joo, cánh cửa phòng bệnh bất ngờ bị đẩy mở. Một luồng không khí lạnh lùa vào."……!

"Anh nhìn Hee Joo ngoan ngoãn dựa trên ghế, rồi lại nhìn người đàn ông đang dịu dàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Lông mày Baek Sa Eon khẽ nhướn lên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn hai người như muốn xác nhận những gì mình đang thấy. Người đàn ông nhíu mày, lặng lẽ quay người khóa cửa phòng bệnh lại."Chào ông.

"Anh bình tĩnh lên tiếng chào, sau đó nhẹ nhàng kéo cổ tay Han Joon, khiến bàn tay ông vừa chạm vào mặt Hee Joo lập tức buông thõng xuống. Han Joon trợn tròn mắt."À… Baek Sa Eon, phát ngôn viên?!"

"Rất hân hạnh được gặp."

"À… à…?

"Ông vừa xoa cổ tay đau nhức, vừa lắp bắp nói, không khí giữa ba người lập tức trở nên căng thẳng. Trong sự đối đầu bất ngờ này, Hee Joo cũng đông cứng lại. Người phá vỡ sự im lặng đầu tiên là giám đốc trung tâm Han Joon."Cháu yêu, chẳng lẽ phát ngôn viên của văn phòng tổng thống lại đến thăm một nhân viên bình thường…"

"Cháu yêu?"

Baek Sa Eon ngay lập tức nắm lấy lời này, giọng nói lạnh như băng. Sự lạnh lẽo sắc bén trong giọng anh khiến người ta cảm thấy rùng mình.

"Tại sao ông lại gọi cô ấy như vậy?"

"Gì cơ?"

"Gọi một người phụ nữ nhỏ hơn mình mười hai tuổi là "cháu yêu", ông cố ý à? Dù chỉ là một câu cửa miệng vô tình, nhưng nói như vậy ngay lần đầu gặp mặt thì quả là không hợp lý chút nào."

"……!"

Han Joon không ngờ bị trách móc thẳng thừng như vậy, gương mặt ông giật giật.

"Từ giờ, xin ông đừng gọi cô ấy như thế nữa."

"Phát ngôn viên Baek Sa Eon, sự vô lễ này thật đột ngột…"

"Nghe đây, với tư cách là chồng của cô ấy, tôi không vui."

"Gì? Tôi… anh vừa nói gì…?"

Gương mặt Han Joon thoáng hiện lên vẻ bối rối, như thể bộ não của ông là một chiếc máy gỉ sét đang phát ra tiếng ken két.

"Chồng? Chồng―?! Hee Joo, cháu yêu, chuyện này rốt cuộc là―."

"Để tôi lặp lại lần thứ hai."

Baek Sa Eon nhíu một bên lông mày, khẽ tặc lưỡi. Lần này, anh không hề che giấu sự khó chịu của mình.

"Tại sao Hee Joo lại là "cháu yêu

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!