"Cái gì?"
——Nói tiếp đi.
"... Ồ, rồi tôi còn cầm dao đâm vào má cô ta."
Khoan đã, giọng nói này thực sự rất bình tĩnh sao?
Lạ lùng là, từ má đến tai, từng sợi lông tơ trên người cô đều dựng đứng cả lên.
——Rồi sao nữa?
"Anh không phải đã rất vô lễ mà cúp điện thoại sao! Lúc đó tôi bắt đầu điên cuồng."
——Cái gì?
"Tôi bắt đầu lăn lộn với cô ta! Tôi không nhớ rõ chi tiết giữa chừng, nhưng cô ta là người bắt đầu đó. Lúc đó cô ta mất kiểm soát, chắc cơ thể cô ta có nhiều vết bầm tím lắm đấy."
——...
"Đến khi tôi nhận ra, người tôi đã ướt đẫm, quần áo cũng bị xé nát…"
Đột nhiên, như có tiếng cười sắc nhọn vang lên.
"Alo?"
Cảm giác lạnh lẽo dâng lên bên tai cho thấy đây không phải là ảo giác.
Dù sao, cô cũng không nghe thấy bất kỳ phản hồi nào từ đầu dây bên kia. Hee Joo cẩn thận xoay vai, cảm giác bả vai đã chạm vào cánh cửa xe.
Cô do dự, không biết nên gọi "Này" hay "Baek Sa Eon."
——... Tôi.
Giọng nói vẫn bình tĩnh, nhưng có chút nén lại.
——Chưa bao giờ tôi lại tò mò về gương mặt của một người đàn ông như thế này.
"..."
——Từ bỏ ý định ngoan ngoãn bị bắt đi, 406.
"...!"
——Thú vị thật.
Người đàn ông vốn lạnh lùng bỗng ngồi thẳng lưng.
Sự chú ý đột ngột đó khiến Hee Joo bất ngờ. Điều này không đúng…?
Cô muốn đạt được sự hợp tác, không phải kiểu quan tâm kỳ lạ này. Chính xác hơn, cô cần anh chú ý đến điều kiện, chứ không phải tập trung vào kẻ bắt cóc.
Chuyện gì đang xảy ra? Cô đã bỏ sót điều gì sao?
Đột nhiên, cảm giác lạnh dọc sống lưng dâng lên, giống như cô trở thành con mồi.
Đúng lúc đó, đồng hồ bấm giờ đổ chuông khi đến phút thứ 9.
"Chết tiệt...!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!