Đây là một sự cố khi phát sóng trực tiếp.
[Đây thực sự là một trận mưa lớn chưa từng có trong lịch sử. Trận mưa lớn kéo dài gây nên sạt lở đất, khoảng 500 cư dân trong làng phải sơ tán đến nơi trú ẩn tạm thời….]
Trong lúc phát sóng trực tiếp đã có một sự cố xảy ra, chỉ là một sự cố nhỏ. Nói nó nhỏ cũng đúng, thực chất chỉ là một hiểu lầm thôi.
Vấn đề là ở bên dưới, chứ không phải ở bên trên.
1/16, chỉ chiếm có một góc xíu xiu ở góc trái màn hình.
Trong góc màn hình đó, người phụ trách phiên dịch ngôn ngữ kí hiệu Hee Joo đang giơ ngón giữa và đứng im.
"Gì thế kia…
"Sau cơn hoảng loạn, phía trước là một mảnh trắng trơn. Bên ngoài set quay, đạo diễn đang giận dữ hét lên, xuyên qua bức tường dày vẫn còn nghe thấy tiếng."Từ trước tới nay chưa từng xảy ra sự cố như này
"Đôi mắt cô hơi run rẩy một chút, nhưng rồi rất nhanh đã khôi phục lại trạng thái chuyên nghiệp, tiếp tục phiên dịch kí hiệu, không biết tới khi nào thì khung hình mới được khôi phục. Cô nhìn chăm chú vào máy nhắc chữ với vẻ mặt không hề dao động. Nhưng 1s, 2s, 3s,... Hình ảnh cô giơ ngón giữa cứ đứng im trong vòng 10s. Mồ hôi bắt đầu đổ ra."Toi rồi
"Tuy rằng vẫn không ngừng cử động ngón tay, nhưng trong lòng bắt đầu cảm thấy hoảng loạn. Trên màn hình cô ấy vẫn không ngừng làm động tác"Núi…núi
". Nhưng bên trong hậu trường đã trở nên hỗn loạn. Biên kịch vò đầu bứt tay, trợ lý đạo diễn thì liên tục nhân điện thoại rồi cúi đầu xin lỗi. Thật may lúc này màn hình chuyển sang phần đưa tin của phóng viên trực tiếp tại hiện trường. Hee Joo lúc này mới lau đi gương mặt đã đỏ bừng và buông lỏng vẻ căng thẳng."Phiên dịch viên, cô vẫn ổn chứ?"
Cô biên tập viên tiến lại gần, Hee Joo ngơ ngác gật đầu.
"Phải uống thuốc thôi, cảm giác tôi phải uống thuốc thôi
"Đạo diễn dường như đang nói chuyện điện thoại với lãnh đạo, vừa nói vừa gật gật như gà mổ thóc, vừa vò đầu bứt tai. Thực ra, ngón giữa và ngón cái đồng thời mở ra, là tượng trưng cho chữ"núi
", nhưng bởi vì màn hình bị lag đúng lúc, nên ngón tay của Hee Joo bị kẹt lại ở khúc giơ ngón giữa. Chỉ cần mọi người thông cảm rằng đây là một sự số là được rồi, nhưng bên nào có tiếng nói hơn thì người đó thắng. Quả nhiên, một lát sau ánh mắt của đạo diễn liền trở nên ảm đạm."Hee Joo, thật xin lỗi, thật tình xin lỗi cô…" Anh ấy cáu kỉnh vuốt lại mái tóc bù xù của mình.
"Có tin tức đột xuất"
Lúc này, bang một tiếng, cửa phòng điều khiển bị mở ra. Phó đạo diễn vội vàng chạy vào.
"Là tin tức về vụ bắt cóc. Phát ngôn viên của văn phòng tổng thống muốn thông báo khẩn"
"Gì cơ"
"Văn phòng tổng thống đưa tin thông báo khẩn, yêu cầu tất cả các đài phát thanh đồng loạt đưa tin trực tiếp"
Nghe thấy câu này, sắc mặt của đạo diễn lại chuyển sang xanh, vội vàng đeo lại tai nghe.
"Nhanh lên, thêm phụ đề tự động vào, xem có thể đưa tin trực tiếp được hay không
"Background màu xanh lam hiển thị trên màn hình, bên trên có logo của văn phòng tổng thống. Người đại diện phát ngôn đứng trên bục, xuất hiện như một con sóng cuốn trôi đi bầu không khí ngược ngùng trước đó. Anh mặc một bộ vest đen được cắt may tỉ mỉ, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào ống kính máy quay. Hee Joo nín thở nhìn chằm chằm vào anh."Hee Joo, có thể phiên dịch trực tiếp tại hiện trường không?"
Đạo diễn đang hỏi thì đột nhiên bị ngắt quãng giữa chừng.
"A, xin lỗi, tôi.. được, tôi sẽ liên lạc lại với anh sau"
Trông anh ta có hơi nhếch nhác, vội vàng rời khỏi vị trí. "Phát ngôn viên của văn phòng tổng thống không có phiên dịch ký hiệu
". Hee Joo đại khái hiểu được ý mà đạo diễn muốn nói."Tôi bị đổi vị trí sao?"
Hee Joo thấy miệng mình đắng ngắt, cô đứng dậy, cầm lấy chiếc túi đang đặt trên bàn làm việc.
Hồi nhỏ, bởi vì mất khả năng nói nên cô đã trầm mặc rất lâu, có lẽ bởi vì thế mà cô thường cảm thấy thế giới xung quanh mình xa vời giống như trong một bể cá.
Thế giới xung quanh toàn là áp bức đè nặng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!