Sau khi gọi một tiếng "ca ca" thì việc mở miệng lần sau cũng dễ dàng hơn nhiều. Cố Diệp Phong tiến lên một bước, chân thành nắm chặt tay người trước mặt, "Linh Nguyệt ca ca, tới môn phái của chúng ta đi! Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ bảo vệ tốt cho ngươi!"
Khuôn mặt tinh xảo của hắn thậm chí còn mang theo chút khẩn cầu, giống như chú thỏ trắng mềm mại, không ai có thể từ chối lời thỉnh cầu của hắn, khiến người ta cảm thấy làm hắn thất vọng là điều vô cùng tàn nhẫn.
Nhưng Mặc Linh Nguyệt biết hắn không phải là thỏ, mà là một con sói hung ác cố tình giả dạng làm thỏ mà thôi!
Người này tốn bao nhiêu công sức để giúp đỡ hắn, thật khiến hắn tò mò rốt cuộc hắn muốn gì? Chẳng lẽ hắn có thứ gì đáng để kẻ này mưu đồ?
"Hảo a, dù sao ta cũng không có nơi nào để đi, vậy phiền A Phong." Mặc Linh Nguyệt mỉm cười nhạt, trông vô cùng cảm kích.
Cố Diệp Phong thấy hắn đồng ý, lập tức thở phào nhẹ nhõm, nụ cười cũng chân thật hơn đôi phần, "Vậy chúng ta nhanh xuất phát thôi, hôm nay là ngày cuối cùng để báo danh vào Lưu Ngự Phái."
Nói xong, hắn nhặt thanh Cửu U trên mặt đất lên, xoay người kéo Mặc Linh Nguyệt đi, mang theo chút vội vã, kết quả không ngờ người phía sau lại loạng choạng, ngã nhào về phía hắn.
Cố Diệp Phong nhìn người trước mặt, toàn thân dính đầy máu và bùn đất, theo bản năng liền buông tay, lùi về sau một bước. Kết quả là Mặc Linh Nguyệt trực tiếp ngã xuống đất.
Cố Diệp Phong: "......" A này......
Hắn lập tức phản ứng, vội đưa tay đỡ người trên mặt đất dậy, vẻ mặt khẩn trương, lo lắng và đầy tự trách, "Ngươi không sao chứ? Ta, ta không cố ý."
Vừa nãy hắn chỉ chữa lành vết thương cho đối phương, vậy nên người kia vẫn còn rất bẩn, hắn thực sự không kịp phản ứng.
Mặc Linh Nguyệt xoa xoa vệt máu trên mặt, trong đáy mắt thoáng chút âm trầm, "Không sao, ta đã lâu không đứng thẳng, hai chân có chút yếu, không liên quan gì đến A Phong."
Còn về lý do tại sao đã lâu không đứng thẳng, tự nhiên là vì trước đó cả hai chân đều bị chặt đứt. Cố Diệp Phong lập tức vận linh lực chữa lành hoàn toàn cho hắn, tiện tay sử dụng luôn một phép "Tịnh Trần," sau đó ngẩng đầu lên, định an ủi hắn, nhưng lời nói liền nghẹn lại, ánh mắt đầy kinh diễm.
[Ngọa tào! Tên này đẹp quá mức rồi!]
Bởi vì phép "Tịnh Trần" đã làm sạch toàn bộ vết máu và bùn đất trên người Mặc Linh Nguyệt, dung mạo thật sự của hắn cuối cùng cũng lộ rõ.
Thiếu niên trước mắt trông khoảng 17-18 tuổi, bộ thanh y càng tôn lên dáng người mảnh mai, thon dài. Khuôn mặt tinh xảo đến tuyệt mỹ, đôi mắt phượng hơi xếch, nét mày như vẽ, quanh thân toát ra khí chất thanh lãnh, tựa như một vị tiên từ trong tranh bước ra.
Không có người đàn ông nào thích bị khen là đẹp, trong đáy mắt Mặc Linh Nguyệt thoáng hiện chút u tối, nhưng khi giọng nói tự luyến của kẻ trước mặt vang lên, hắn chỉ có thể im lặng.
[Nhưng so với ta vẫn còn kém một chút, hì hì, ta vẫn là đẹp nhất.]
Hắn biết rõ dung mạo của nguyên chủ xuất sắc đến mức nào, ít nhất trong môn phái, không ai, kể cả nữ tu, có thể so sánh về sắc đẹp với hắn. Nếu nguyên chủ không phải là một kẻ yếu đuối đi cửa sau, người theo đuổi hẳn đã xếp hàng dài.
Nhưng giờ đây, người có dung mạo tuyệt mỹ ấy chính là hắn!
Mặc Linh Nguyệt: "......"
Đôi khi Mặc Linh Nguyệt không thể không thừa nhận rằng, suy nghĩ của một số người thật khác xa phần đông, chẳng hạn như có vài kẻ (ám chỉ Cố Diệp Phong) lại tự hào về vẻ đẹp của mình đến vậy.
Cố Diệp Phong sau khi tự luyến xong, chợt thấy y phục trên người đối phương có chút quen mắt, nhưng trong thoáng chốc lại không thể nhớ đã gặp ở đâu. Hắn nhìn quần áo của đối phương đã rách tả tơi, liền lấy ra một bộ y phục màu đen từ trong tay áo, đưa qua, "Y phục của ngươi đã rách hết rồi, sao không thay bộ khác đi?"
Mặc Linh Nguyệt gật đầu, nhận lấy bộ quần áo, "Cảm ơn A Phong."
Y phục trong túi trữ vật của hắn đều là đồ của môn phái, rõ ràng không thích hợp để mặc lại.
Cố Diệp Phong rất lịch thiệp xoay người sang chỗ khác, chỉ vài giây sau đã nghe tiếng sột soạt thay áo từ phía sau truyền tới.
Phía sau vang lên giọng nói, "A Phong, được rồi."
Cố Diệp Phong xoay người lại, ánh mắt sáng rực khi nhìn thấy đối phương mặc bộ y phục đen, quả nhiên bộ này rất hợp với hắn.
Khi mặc lên người, Mặc Linh Nguyệt lập tức nhận ra rằng đây không phải là trang phục bình thường. Phần lớn tu sĩ khi tu vi tăng cao đều sẽ chế tạo y phục có khắc trận pháp, giúp ngăn chặn các đòn tấn công, bảo vệ bản thân trong chiến đấu.
Và bộ y phục này, hắn chắc chắn là một loại y phục đặc chế, chỉ là không biết đến mức độ pháp y nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!