Chương 48: (Vô Đề)

Cố Diệp Phong chẳng buồn để tâm đến sự kinh ngạc của họ, chỉ thản nhiên gật đầu. Tiên Khí hắn dùng không được, giữ lại làm gì, bán đi còn có thể trả nợ.

Người ghi chép nhìn đống đồ trên bàn, hắn làm nghề này đã lâu, kiến thức rộng rãi, nhưng chưa bao giờ thấy có ai đem ra nhiều Tiên Khí và thiên tài địa bảo quý hiếm như vậy. Những thứ này, ngay cả tu sĩ cấp cao cũng khó mà lấy ra cùng lúc nhiều như vậy, thế mà trước mắt hắn lại là cả một đống.

Dù hai người trước mặt trông rất bình thường, không lộ ra chút khí chất tu sĩ nào, phảng phất như chỉ là phàm nhân. Nhưng với số đồ vật này, rõ ràng họ không phải người thường.

Rất có thể bọn họ cố tình ngụy trang để không bại lộ thân phận.

Người ghi chép ngẩng đầu nhìn Cố Diệp Phong, tay run rẩy, giọng nói đầy tôn kính: "Ngài, ngài chờ một chút, chúng ta cần mời người giám định. Những thứ ngài muốn bán đấu giá quá nhiều và quá quý giá, chúng ta không thể ngay lập tức tiến hành đấu giá toàn bộ. Chúng ta cần phát ra tin tức để tổ chức một buổi đấu giá lớn hơn."

Dù sao gần đây ở khu vực Cố gia không có sự kiện nào lớn, các tu sĩ cũng không tự nhiên tụ tập đến đây. Dựa vào sức mua của những tu sĩ sẵn có ở thị trấn, chắc chắn không thể mua hết được những món đồ này.

Chỉ riêng một món Tiên Khí thôi, cũng khó bán được với giá làm hài lòng cả hai bên. Nếu không xử lý tốt, sẽ rất khó ăn nói.

Cố Diệp Phong nghĩ ngợi, không từ chối ngay: "Mất bao lâu?"

Người ghi chép đáp: "5 ngày."

Bọn họ có những kênh truyền tin đặc biệt, chỉ cần chưa đến một canh giờ, tin tức sẽ lan khắp Đông Lâm đại lục.

Năm ngày không phải quá dài. Các tu sĩ có tu vi cao hoàn toàn có thể ngự kiếm tới kịp từ bất kỳ nơi nào trong Đông Lâm đại lục. Còn những kẻ tu vi thấp hơn thì khỏi cần nghĩ, bởi vì họ không có khả năng tài chính để mua được mấy thứ này.

Năm ngày cũng không phải là quá lâu. Cố Diệp Phong quay sang nhìn Mặc Linh Nguyệt: "Sư đệ, ngươi có thể ở đây năm ngày chứ? Ngươi không có việc gì gấp phải làm chứ?"

Mặc Linh Nguyệt không có ý kiến gì, chỉ gật đầu: "Được."

Thấy hắn đồng ý, Cố Diệp Phong quay lại, mỉm cười với người ghi chép, rồi đặt lọ hóa linh tán lên bàn: "Vậy ta sẽ chờ tin tức từ các ngươi."

Nói xong, hắn cùng Mặc Linh Nguyệt rời đi, dáng vẻ chẳng hề lo lắng việc nhà đấu giá nuốt mất đồ của mình.

Cố Diệp Phong biết rõ giá trị của những món đồ này. Nếu họ dám nuốt, đừng trách hắn tìm cách đòi lại.

Khi đi vào đấu giá hội, Cố Diệp Phong đã dùng lực lượng để ngụy trang cả hai người, khiến họ trông chỉ như những phàm nhân bình thường trong mắt người khác.

Bởi vì nếu để người khác biết hắn đem ra nhiều đồ quý giá như vậy để bán đấu giá, chắc chắn sẽ bị nghi ngờ.

Sau khi rời khỏi khu vực nhà đấu giá, Cố Diệp Phong và Mặc Linh Nguyệt giải trừ ngụy trang, rồi cùng nhau dạo quanh thị trấn.

Thị trấn này do các tu sĩ tụ tập mà thành, nên những món hàng buôn bán ở đây cũng đều là những thứ mà tu sĩ cần.

Hai người đi đến quảng trường trung tâm. Ngoài những nơi buôn bán, ở đây còn có khu vực để các tu sĩ tự trao đổi đồ vật mà mình cần. Chỉ cần ngươi tìm được thứ mình muốn và mang ra vật ngang giá, hoặc món đồ đối phương chấp nhận, là có thể trao đổi thành công. Thậm chí còn có thể giao dịch yêu thú.

Nơi này cũng có tửu lầu, đồ ăn ở đây hoàn toàn không giống với thế tục. Nguyên liệu đều là những thứ mang theo linh lực, ăn vào có lợi cho tu vi, dù tác dụng rất nhỏ.

Tới quảng trường trung tâm, Cố Diệp Phong kéo theo Mặc Linh Nguyệt đi dạo một vòng, nhìn xem có tìm được món đồ nào cần không.

Cố Diệp Phong nhìn đống đồ linh tinh trên mặt đất, hứng thú không cao, nhưng Mặc Linh Nguyệt lại chăm chú nhìn một chỗ.

Cố Diệp Phong theo ánh mắt hắn nhìn qua, phát hiện đó là một con yêu thú, toàn thân mang sắc vàng nhạt, lông xù xù tròn trịa như một quả cầu bông, rất đáng yêu.

Tuy nhiên, vừa nhìn là biết sức chiến đấu không cao, đại khái chỉ là một yêu thú để ngắm.

Cố Diệp Phong khẽ liếc nhìn người bên cạnh, có chút ngạc nhiên. Hắn còn thích thứ này sao?

Thật không hợp với vẻ ngoài của hắn chút nào.

Dù sao hắn luôn tỏ ra lạnh lùng, trông chẳng khác gì một vị tiên nhân thoát tục, hoàn toàn không giống người thích loại đồ vật lông xù này.

Cố Diệp Phong thấy Mặc Linh Nguyệt chỉ nhìn nhiều vài lần, không có vẻ muốn mua, liền túm lấy cổ tay hắn kéo đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!