Chương 46: (Vô Đề)

Cố Diệp Linh trong khoảnh khắc không biết phải nói gì.

Lưu Ngự Phái này thế nào vậy!? Sao lại dưỡng nàng thành ra thế này, còn biến ca ca ôn nhu của nàng thành cái dạng quỷ quái này!

Rõ ràng trước kia, mẫu thân cho nàng xem lưu ảnh thạch, ca ca trông rất ôn nhu mà!

Từ từ, những lưu ảnh thạch đó... Không phải là do ca ca cố ý tìm người quay lại sao?

Sau đó, lúc quay còn cố tình tỏ ra ôn nhu để lừa các nàng?

Cẩn thận ngẫm lại, với tính cách hiện tại của ca ca, điều đó hoàn toàn có thể xảy ra.

Cố Diệp Linh bị chính suy nghĩ của mình làm cho kinh ngạc, nàng lắc đầu, không không không, không thể nghĩ thế về ca ca của mình được. Có lẽ chỉ là do ca ca rơi vào hoàn cảnh quá khích động nên mới thành ra như vậy.

Rốt cuộc nàng cũng nghe người khác nói trước đây ca ca không phải như vậy........ Nhưng hình như cũng có khả năng là ca ca chỉ giả vờ suốt, vì với bộ dạng hiện tại của ca ca, bất kể nhìn thế nào, cũng không đáng tin cậy lắm.

Mà tính cách này, không thể nào chỉ mới hình thành trong một sớm một chiều được.

Rất nhanh, Cố Diệp Linh không còn thời gian nghĩ ngợi lung tung nữa, bởi vì tốc độ ngự kiếm của Cố Diệp Phong đã nhanh hơn lúc trước vài phần, nàng phải dùng hết toàn lực để đuổi theo, làm gì còn tâm trí để suy nghĩ linh tinh.

Cố Diệp Phong thật ra không phải vì nôn nóng trở về nhà mà tăng tốc, mà là vì sợ đám người kia phản ứng lại rồi tìm hắn gây phiền toái.

Với tốc độ như thế, lộ trình vốn cần nửa ngày bây giờ chỉ trong chớp mắt đã tới gần Cố gia.

Cả phủ đệ Cố gia tọa lạc ở ngoại ô, bên cạnh một thành trấn nhỏ, diện tích rộng lớn, nhìn qua không khác gì một tòa thành, chẳng kém gì Lưu Ngự Phái.

Đông Lâm đại lục ngoài tứ đại tiên môn, còn tồn tại không ít thế gia tu tiên, mỗi gia tộc đều có truyền thống riêng. Nếu trong gia tộc có người không thích hợp với công pháp của gia tộc mình, họ mới được đưa vào tứ đại tiên môn tu luyện. Dù sao không phải ai trong gia tộc cũng có thể kế thừa thiên phú của tổ tiên.

Các đại gia tộc đều có đặc điểm riêng, có gia tộc giỏi kiếm thuật, có gia tộc thiện pháp thuật, có gia tộc chuyên về trận pháp.

Còn Cố gia, sức chiến đấu không phải là mạnh nhất, nhưng sở dĩ có thể giữ được vị trí trên Đông Lâm đại lục là nhờ vào kỹ năng nhìn trộm thiên cơ nghịch thiên của họ, nghe đồn thậm chí có thể sửa đổi mệnh số.

Ba người ngự kiếm dừng lại trước cổng lớn của Cố gia. Cổng Cố gia rất uy nghiêm, hai bên còn có tượng đá yêu thú không rõ là gì. Cửa không đóng, giống như cổng thành, dường như không cần cửa.

Rốt cuộc đối với người tu tiên, câu đối hai bên cánh cửa vốn chẳng có tác dụng gì.

Cố Diệp Phong nhìn thấy trận pháp bảo hộ cao cấp của Cố gia đã được kích hoạt, nhíu mày. Cố gia giàu có đến mức ngày thường cũng kích hoạt trận pháp đến mức này sao?

Cần bao nhiêu linh thạch để duy trì đây?

Quả không hổ là một đại gia tộc, thật xa hoa.

Cố Diệp Linh nhìn thấy nhà mình, vô cùng kích động, nhảy xuống phi kiếm, định chạy vào phủ đệ, nhưng ngay lập tức bị trận pháp bắn ngược lại, ngã lăn ra đất.

Cố Diệp Linh ngã một cú đau điếng, ngơ ngác bò dậy.

Chuyện... chuyện gì xảy ra? Sao trận pháp nhà nàng lại không nhận ra khí tức của nàng?

Có lẽ do tiếng động đã đánh thức người trong phủ, rất nhanh có mấy người ngự kiếm bay tới. Khi họ thấy ba người đứng ngoài cổng, lập tức nhận ra một trong số đó là người nhà, người dẫn đầu ngạc nhiên: "Linh Linh? Sao ngươi đã trở về?"

Nói rồi, hắn nhanh chóng vẫy tay, trận pháp liền hiện ra, tức thì xuất hiện một lối nhỏ đủ cho ba người bọn họ đi qua.

Lối đi rất hẹp, Cố Diệp Phong và Mặc Linh Nguyệt phải khom lưng mới có thể qua, nếu ai béo một chút thì có lẽ không thể vào được.

Cố Diệp Linh nở một nụ cười ngọt ngào với người dẫn đầu, ngoan ngoãn gọi: "Tam thúc thúc, đã lâu không gặp."

Cố Diệp Phong nhìn lối nhỏ của trận pháp, tuy ngoài mặt không nói gì, nhưng trong lòng không khỏi cảm thán.

[ Cố gia này xem chừng có chút... lạ. ]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!