Cố Diệp Phong với tâm trạng nặng nề bị giam ở Tư Quá Nhai suốt ba tháng. Trong ba tháng này, hắn ngày nào cũng hối hận, từng giây từng phút đều tràn ngập cảm giác hối hận.
Sớm biết vậy đừng lấy đệ nhất nữa, thà nhận thua lấy vị trí thứ hai thì còn hơn!
Ít ra như thế hắn vẫn có thể được một suất vào Sấm Thất Linh Tháp, biết đâu còn có cơ hội mang về một kiện Thần Khí! Dù không được Thần Khí thì chí ít cũng có thể mang về một kiện Tiên Khí!
Tiên Khí đấy! Hắn trước giờ chỉ được nhìn thấy trong tay người khác!
Mất mát quá lớn khiến Cố Diệp Phong dù qua ba tháng vẫn không thể nguôi ngoai.
Mặc Linh Nguyệt nhìn vẻ mặt đầy đau khổ của người mới vừa được thả ra, lạnh lùng đưa cho hắn một túi trữ vật: "Đây là phần thưởng cho đội đệ nhất, Mộ đạo hữu và mọi người không muốn nhận."
Nghe vậy, tinh thần Cố Diệp Phong mới khá lên chút ít, ít ra bọn họ cũng còn chút lương tâm.
Hắn nhận lấy túi trữ vật từ tay Mặc Linh Nguyệt, vui vẻ mở ra xem phần thưởng. Nhưng khi nhìn rõ phần thưởng bên trong, hắn sững sờ, tưởng mình nhìn nhầm, lại nhìn lần nữa, nhưng không, hắn không hề nhìn nhầm. Dù nhìn bao nhiêu lần thì vẫn chỉ có chừng ấy thứ.
Hắn không dám tin, ngẩng đầu nhìn về phía Mặc Linh Nguyệt, giọng cao hẳn lên: "Đệ nhất mà chỉ có ít phần thưởng thế này sao!!!?"
Chừng đó còn không đủ mua một mảnh lá linh thảo mà hắn mang ra ngoài!
Không phải chứ, đường đường Tu Tiên giới, một trong tứ đại tiên môn mà lại keo kiệt thế này? Không sợ khiến đệ tử thất vọng sao!?
Mặc Linh Nguyệt lạnh lùng giải thích: "Không phải, phần lớn phần thưởng đã được dùng để sửa chữa nơi thi đấu."
Nơi thi đấu không chỉ bị phá hủy hoàn toàn mà còn bị nhiễm không ít ma khí, việc tẩy trừ không hề dễ dàng, mà lại nằm ngay trên chủ phong của Lưu Ngự, không thể bỏ mặc được.
Vậy nên số phần thưởng còn lại đã được xem là không tồi rồi.
Cố. Đầu sỏ gây họa. Diệp Phong: "...... À."
Thôi đi, ít thì ít vậy........ Ít còn hơn không có.
Nghĩ vậy, tâm trạng Cố Diệp Phong dễ chịu hơn hẳn.
Sau ba tháng bị giam, khi Sấm Thất Linh Tháp đã kết thúc từ lâu, đệ tử Lưu Ngự Phái lại trở về cuộc sống tu luyện và làm nhiệm vụ thường lệ trong môn phái.
Đệ tử Lưu Ngự Phái được hưởng phân lệ môn phái, nhưng không phải ai cũng được nhận mà không làm gì. Mỗi đệ tử đều phải thực hiện nhiệm vụ của môn phái theo định kỳ.
Nguyên chủ đã lâu không làm nhiệm vụ, cũng vì thế mà lần trước hắn mới phải cùng các đệ tử đồng môn đi làm nhiệm vụ, kết quả bị ám toán, ngã xuống huyền nhai. Nhiệm vụ đó tất nhiên không hoàn thành.
Lần trước, hắn cũng nhận một nhiệm vụ, nhưng vì mải luyện chế đan dược chữa trị đan điền mà quên mất nhiệm vụ, tất nhiên cũng không hoàn thành........ Sau đó lại vì vi phạm quy định mà bị giam ở Tư Quá Nhai ba tháng, nên hiện tại Cố Diệp Phong cơ bản thuộc diện thiếu nhiệm vụ.
Hắn vừa mới được thả ra, còn chưa kịp về phủ đệ của mình thì trưởng lão Lăng Vụ Đường đã lập tức sai người tới giục hắn làm nhiệm vụ.
Cố Diệp Phong chỉ còn cách lắc đầu, đi nhận những nhiệm vụ mà mình còn nợ môn phái.
Đệ tử mới nhập môn thường không phải làm nhiệm vụ môn phái, bởi vì đa phần thời gian tu luyện còn ít, tu vi chưa đủ. Vì vậy, dù không làm nhiệm vụ, họ vẫn có thể lĩnh phân lệ.
Nhưng Mặc Linh Nguyệt vẫn cùng hắn nhận nhiệm vụ chung, đồng hành cùng hắn. Điều này khiến Cố Diệp Phong cảm động vô cùng.
Vì đã hứa ba tháng sau sẽ trở về Cố gia, hiện tại ba tháng đã qua, khi chuẩn bị làm nhiệm vụ, Cố Diệp Phong tiện đường trở về, cũng gọi theo Cố Diệp Linh. Cố Diệp Linh đã rời nhà mấy tháng, sớm đã nhớ nhà nên tất nhiên không từ chối.
Sau khi ba người nhận nhiệm vụ xong, lập tức khởi hành.
Cố gia không phải quá gần, nhưng cũng không quá xa, ngự kiếm đi mất khoảng hơn một ngày.
Tuy rằng ban đêm ba người có thể tiếp tục ngự kiếm lên đường, nhưng Cố Diệp Phong quyết định nghỉ ngơi một đêm ở thị trấn gần đó rồi tiếp tục lên đường. Hai người còn lại đều không có ý kiến.
Ba người ghé vào một khách đ**m để dừng chân và ăn uống. Cố Diệp Phong nhìn tiểu nhị, nói: "Ba gian thượng phòng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!