Trong lòng Cố Diệp Phong trực tiếp hét lên kinh sợ, vô cùng choáng váng, [Mẹ nó! Mặc Linh Nguyệt! Đây chẳng phải là tên của vai chính sao!?]
Mà vai chính còn chẳng phải là mục tiêu mà hắn cần cảm hóa sao!!!?
Không lâu trước đây, hắn còn đang đau đầu vì tìm không thấy đối phương, ai ngờ Thiên Đạo lại trực tiếp đưa đối phương đến bên cạnh hắn a?
Mặc Linh Nguyệt híp mắt lại, người này nhận ra hắn sao?
Nhưng hắn chưa từng gặp qua kẻ này...
Còn nữa, vai chính là cái quái gì?
Cố Diệp Phong lấy lại bình tĩnh, cẩn thận đánh giá người bên cạnh.
Mặc Linh Nguyệt biểu cảm vô cùng bình tĩnh, mặc hắn đánh giá. Vài giây sau, một giọng nói đầy lo lắng vang lên trong đầu hắn.
[Hắn không phải bị thương đến mức đầu óc hỏng rồi đấy chứ?]
Mặc Linh Nguyệt: "......"
Cố Diệp Phong có chút lo lắng, bị thương nặng như vậy mà vẫn có thể bình tĩnh, nếu không phải bị thương đến mức hỏng đầu óc, thì chắc chắn là đã bị phản bội, khinh nhục đến mức tâm như tro tàn.
Thường thì, kẻ như vậy sẽ —— hắc hóa.
Rốt cuộc một vách núi lớn như vậy, không có khả năng chỉ vì hắn không cẩn thận mà trượt chân rơi xuống, còn vừa khéo ngã nát đan điền, tu vi hoàn toàn bị hủy sao?
Tám phần giống như nguyên chủ, hoặc là bị ám toán, hoặc là bị bức bách.
So với việc đối phương là thiên tuyển giả, lại để Thiên Đạo tìm người cứu giúp, chắc chắn không phải là một người tầm thường.
Nhưng một kẻ phế nhân thì có gì đáng để cảm hóa? Xương đùi gãy nát, đứng còn không nổi.
Cố Diệp Phong trừng lớn hai mắt, nghĩ tới một khả năng.
[Đan điền nát, tu vi toàn hủy, nhưng linh căn còn đó. Chẳng phải đây là tài liệu tốt để tu ma sao!?]
Mặc Linh Nguyệt: "......"
Ánh mắt Cố Diệp Phong đầy nghi ngờ, quét từ trên xuống dưới người bên cạnh, càng nhìn càng thấy giống, càng thêm lo lắng.
[Hắn sau này sẽ không tu ma chứ!?]
Mặc Linh Nguyệt mặt không biểu cảm, mờ mịt liếc hắn một cái.
Chúc mừng ngươi, đoán đúng rồi.
Nhưng không có phần thưởng.
Kẻ này lại có thể đoán được hắn sau này sẽ tu ma sao?
Rõ ràng chưa từng gặp qua hắn, vậy mà lại hiểu hắn rõ như vậy.
Thật kỳ lạ.
Cố Diệp Phong bỗng nhiên nóng nảy, vai chính tu ma thì chắc chắn không ổn.
Hắn đột nhiên đứng dậy, quỳ xuống trước Mặc Linh Nguyệt, nắm lấy tay hắn, giọng nói chân thành pha chút thánh khiết, "Đạo hữu, ta bỗng nhiên nhớ ra rằng ta có linh căn Thủy Mộc, để ta chữa trị cho ngươi một chút nhé?"
Dù hỏi vậy, nhưng hắn không cho đối phương cơ hội từ chối, một ánh sáng màu trắng ngà pha lẫn xanh lục từ tay hắn tỏa ra, bao phủ toàn thân Mặc Linh Nguyệt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!