Mặc Linh Nguyệt cúi mắt nhìn người nhỏ bé trước mặt, đôi mắt to tròn ngấn nước đang nhìn hắn, trong mắt tràn đầy khẩn cầu, dáng vẻ đáng thương đến mức không thể từ chối.
Mặc Linh Nguyệt im lặng vài giây, cuối cùng vẫn bế người lên trước khi mấy người kia kịp vây lại.
Hắn bế Cố Diệp Phong như xách một món đồ, nắm cổ áo phía sau lưng hắn.
Cố Diệp Phong: "......"
Cố Diệp Phong hai tay hai chân giãy giụa, cố gắng thoát ra, nhưng sức lực quá nhỏ nên chẳng có tác dụng gì.
Hắn khó khăn ngẩng đầu lên nhìn Mặc Linh Nguyệt, "Sư đệ, như vậy khó chịu lắm, muốn ôm."
Bị nắm cổ áo kéo lên, cổ hắn bắt đầu ngạt thở, không thở nổi.
Mặc Linh Nguyệt nhìn hắn bình tĩnh vài giây, cuối cùng vẫn bế hắn vào lòng, dùng tay đỡ thân hình nhỏ bé đó.
Cố Diệp Phong được ôm thấy dễ chịu hơn hẳn, cánh tay nhỏ vòng qua cổ Mặc Linh Nguyệt, nghiêng đầu nhìn xuống đám người bên dưới, từ trên cao ngẩng tiểu cằm lên, "Có bản lĩnh thì tới đánh ta!"
Giọng nói tuy non nớt, nhưng ngữ điệu lại đầy kiêu ngạo, rõ ràng là bộ dạng ỷ thế h**p người, khiến ai nhìn cũng thấy ngứa răng.
Đệ tử đứng xem: "......" Quả thật rất đáng ghét.
Nếu là bọn họ, chắc chắn cũng muốn đánh hắn một trận. Gặp Cố Diệp Phong trong một trận thi đấu quả thật giống như gặp tai họa, ai gặp hắn cũng bị hố..... Bất luận là đối thủ hay đồng đội đều bị hố.
Hơn nữa, đối thủ chỉ bị hố một lần, còn đồng đội của hắn thì từ đầu đến giờ vẫn bị hố mãi, nhìn bọn họ ai nấy đều có phần đồng cảm với đồng đội của hắn. Dù biết rằng đồng đội của Cố Diệp Phong vẫn luôn thắng, nhưng bị hố đến mức này, cảm giác thắng thua thực sự đã trở nên không còn quan trọng.
Yêu thú kia rõ ràng là do hắn triệu hồi, là kẻ gây họa chính, nhưng thái độ lại kiêu ngạo như vậy. Mấy người kia bị hắn làm tức đến run, nhưng vì linh lực và tu vi đều bị phong ấn, họ phải cố gắng lắm mới ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ có thể giận đến nghiến răng mà nhìn hắn kiêu ngạo.
Cố Diệp Phong thấy bọn họ không nói gì, hừ một tiếng, dáng vẻ có chút ngạo mạn, như thể chính mình đã đánh đến mức đối phương không thể thốt nên lời. Hắn quay đầu nhìn Mặc Linh Nguyệt, nói rất đỗi hợp lý: "Sư đệ, kết quả trận này đã rõ ràng, ngươi mau ném năm người kia ra để kết thúc thi đấu đi."
Chín người đều bị phong ấn tu vi và linh lực, trận đấu này không cần thiết phải kéo dài thêm nữa.
Mặc Linh Nguyệt cúi mắt, ánh mắt lạnh lùng lướt qua mấy người kia.
Những người đó tuy đã bị ảnh hưởng bởi pháp thuật, nhưng đầu óc vẫn chưa đến nỗi tê liệt. Vừa thấy ánh mắt của Mặc Linh Nguyệt, họ lập tức nhận thua. Rốt cuộc, hiện tại đừng nói đánh nhau, ngay cả việc cầm kiếm cũng không nổi, đi đứng còn không vững.
Hơn nữa, đối phương lại có một người không bị ảnh hưởng bởi pháp thuật là Mặc Linh Nguyệt, căn bản không thể đánh lại.
Đội của Cố Diệp Phong lại lần nữa giành chiến thắng, nhưng lần này, bất kể là người thua hay người thắng đều không có vẻ gì là vui mừng, đặc biệt là Mộ Vãn Phong, hắn tức đến mức cả người như muốn nổ tung.
Nhưng hiện tại, ngay cả kiếm hắn cũng không cầm nổi, chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể nhìn kẻ nào đó với vẻ mặt đắc ý, được sư đệ của mình bế đi.
Giang Thanh Ngôn thấy vậy chỉ có thể vươn bàn tay nhỏ bé, an ủi vỗ vỗ vai hắn.....
Mặc Linh Nguyệt bế Cố Diệp Phong, ngự kiếm trở về phủ đệ, rồi đặt hắn lên giường.
Cố Diệp Phong lúc này chỉ muốn nhanh chóng giải trừ hiệu quả của pháp thuật này, hắn ngẩng đầu nhìn Mặc Linh Nguyệt, "Sư đệ, ngươi về trước nghỉ ngơi đi, ngày mai thi đấu vẫn cần dựa vào ngươi."
Không cần hắn nói, Mặc Linh Nguyệt cũng đoán được hắn muốn làm gì, liền khẽ gật đầu rồi rời đi, rất hiểu ý mà để lại không gian riêng cho hắn.
Cố Diệp Phong đợi người rời đi, lập tức thử giải trừ pháp thuật, nhưng thử cả nửa ngày, một tia linh lực cũng không thể điều động, chứ đừng nói đến việc giải trừ pháp thuật.
Pháp thuật này rõ ràng nhắm thẳng vào hắn, khiến hắn không thể làm gì được.
Trời đã tối dần, Cố Diệp Phong thử mọi cách nhưng đều vô ích, cuối cùng đành nằm xuống kéo chăn lên.
Dù chưa phải mùa đông, nhưng Lưu Ngự Phái lại nằm trên đỉnh núi cao, khí áp thấp, ban đêm lạnh thấu xương. Người trưởng thành không có linh lực hộ thể cũng cảm thấy rét buốt, huống chi Cố Diệp Phong hiện tại chỉ như một đứa trẻ hai tuổi, hoàn toàn không thể chống đỡ nổi cái lạnh này.
Cái lạnh thật sự không thể chịu nổi, Cố Diệp Phong cuốn chặt chăn quanh người, nhưng sự rét buốt thấu xương vẫn không hề suy giảm, ngay cả chăn cũng lạnh ngắt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!