Trong chớp mắt, không gian trở nên tĩnh lặng.
Mặc Linh Nguyệt mặt không biểu cảm ngẩng đầu nhìn người mới đến. Cố Diệp Phong nằm trên mặt đất, vẻ mặt nhăn nhó, ngửa đầu nhìn lên.
Mộ Vãn Phong trừng to mắt, hết nhìn Cố Diệp Phong mặt đỏ hồng, khóe mắt long lanh như sắp khóc, miệng còn khẽ rên vì đau, lại nhìn sang Mặc Linh Nguyệt với ánh mắt lạnh lùng, vẻ mặt như đang bị quấy rầy. Hắn khó khăn nuốt nước bọt, hoảng hốt chắp tay hành lễ, "Thật xin lỗi! Quấy rầy rồi! Cáo từ!"
Nói xong, thân ảnh hắn nhanh chóng biến mất khỏi cửa, quên sạch mục đích ban đầu mình đến đây là gì, thậm chí còn chu đáo đóng cửa lại.
Mộ Vãn Phong vỗ ngực, không ngờ Cố đạo hữu và sư đệ của hắn lại có loại quan hệ này, càng không ngờ Cố đạo hữu lại là kẻ ở thế yếu, hơn nữa còn bị cưỡng ép.
Hắn nghĩ về khuôn mặt thanh lãnh, lạnh lùng của Mặc Linh Nguyệt, không khỏi cảm thán, không thể nhìn mặt mà bắt hình dong. Một người trông như tiên nhân như vậy mà lại có thể làm ra chuyện này...
Cố Diệp Phong không quan tâm Mộ Vãn Phong nghĩ gì, thấy hắn đi rồi, thu hồi ánh mắt, đau đớn nhìn lên người đang đè lên mình, "Đau, đau! Sư đệ, ngươi đứng dậy đi!"
Mặc Linh Nguyệt liếc hắn một cái, rồi chống tay đứng dậy.
"Tê!", Cố Diệp Phong xoa eo ngồi dậy, vội vàng tự mình thi triển một pháp thuật chữa trị mới thấy dễ chịu hơn.
Dù vừa rồi đau muốn chết, nhưng Cố Diệp Phong thở phào nhẹ nhõm. Dù sao thì cũng không lỗ, ít nhất Mộ Vãn Phong thấy hắn bị ngã thảm như vậy chắc cũng không nỡ (bushi) đánh hắn nữa.
Mộ Vãn Phong đã rời đi, nên Cố Diệp Phong cũng không cần phải tiếp tục ở lại phòng của Mặc Linh Nguyệt. Hắn đứng dậy, nhìn Mặc Linh Nguyệt, chớp chớp mắt, "Sư đệ, ta nghĩ ngươi không thích người khác ở cùng, vậy nên ta sẽ không làm phiền ngươi nữa."
Nói xong, hắn định quay về phòng mình.
Mặc Linh Nguyệt liền duỗi tay kéo hắn lại, "Sửa cửa đi."
Cố Diệp Phong nhìn cánh cửa vỡ nát dưới đất, "... Được thôi."
Với người tu tiên, việc sửa cửa vốn không phải chuyện khó khăn. Chẳng mấy chốc, Cố Diệp Phong đã dùng linh lực sửa lại cánh cửa. Tuy rằng trông hơi lộn xộn, nhưng ít ra cũng không gặp vấn đề gì lớn.
Khi hắn tự tin lắp cánh cửa vào khung, mới nhận ra hình như cửa và khung không khớp nhau.
Cánh cửa sau khi được hắn sửa lại đã lớn hơn một chút, nên không thể đóng vào.
Cố Diệp Phong nhíu mày, ra sức đẩy, nhưng vẫn không được.
Hắn tăng thêm sức, và rồi... cửa vỡ tan.
Lần này vỡ còn thảm hơn, mảnh vỡ rơi đầy đất, bụi bay mù mịt.
Mặc Linh Nguyệt đứng bên cạnh, không nói lời nào.
Cố Diệp Phong nhìn đống tàn tích dưới đất, có chút xấu hổ, ngẩng đầu nhìn người bên cạnh, "Sư đệ, ngươi sang phòng ta nghỉ ngơi trước đi, ta sẽ ở lại nghiên cứu sửa cửa."
Nghe vậy, Mặc Linh Nguyệt không do dự, trực tiếp bước sang phòng bên cạnh.
Cố Diệp Phong nhìn cánh cửa vừa bị đóng lại, rồi nhìn đống vụn gỗ dưới đất, biết rằng cánh cửa này không thể sửa được nữa, chỉ còn cách thay cái mới.
Hắn chạy đến Lăng Vụ Đường để xin đổi một cánh cửa mới, nhưng lại bị thông báo rằng hắn đã hết điểm tích lũy.
"Không phải, lần trước sau khi đổi lá bùa ta vẫn còn thừa một điểm mà?", Cố Diệp Phong ngẩn người. Vì lá bùa giá hai điểm một tấm, hắn nhớ rất rõ lúc ấy sau khi đổi vẫn còn thừa một điểm.
Tuy một điểm không nhiều, nhưng những vật phàm tục như cánh cửa này thường không tốn nhiều điểm, một điểm là đủ rồi.
Người quản lý ở Lăng Vụ Đường liếc nhìn hắn, tiếp tục làm việc, tay nhanh chóng viết gì đó trên giấy, "Lần trước Hoa Linh Nguyệt sư điệt đã đến đổi rồi."
"... À", Cố Diệp Phong nhớ ra lần trước khi hắn làm nổ tung căn phòng của mình, chắc là lúc đó Hoa Linh Nguyệt đã đến đây để sửa chữa.
Vị trưởng lão không thèm ngẩng đầu lên, "Ngươi có muốn nợ điểm tích lũy không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!