Chương 32: (Vô Đề)

Ngay khi Cố Diệp Phong nhắm mắt lại, nghĩ rằng mình sắp bị quần ẩu, Mặc Linh Nguyệt vận chuyển linh lực, hóa thành dây leo quấn quanh bên hông Cố Diệp Phong, kéo hắn ra khỏi vòng vây.

Cố Diệp Phong bất ngờ bị kéo đi, thân hình loạng choạng, ngã nhào trước mặt Mặc Linh Nguyệt, nhưng hắn không hề trách móc, ngược lại, vô cùng cảm động. Quả nhiên, vai chính vẫn luôn đáng tin cậy nhất.

Không chần chừ thêm, Cố Diệp Phong nhanh chóng đứng dậy, kéo tay Mặc Linh Nguyệt và chạy đi, hành động nhanh như chớp, chỉ vài cái đã biến mất không dấu vết.

Bảy người kia, vốn đã bị chín đầu yêu xà truy đuổi nên linh lực cạn kiệt, lại bị lá bùa nổ thêm lần nữa, tự nhiên không thể đuổi kịp hai người, chỉ đành nghiến răng đứng tại chỗ, bất lực nhìn bóng dáng Cố Diệp Phong biến mất.

Cố Diệp Linh: "......" Thật sự không muốn thừa nhận đây là ca ca của mình.

Cố Diệp Phong kéo Mặc Linh Nguyệt chạy ra khỏi nơi thi đấu, thấy không ai đuổi theo mới thở phào nhẹ nhõm.

Những người này thật sự quá vô lý, lá bùa là bọn họ nhờ hắn vẽ, nổ cũng là do bọn họ tự làm nổ! Hắn thật vô tội mà!

Mặc Linh Nguyệt liếc mắt nhìn vẻ mặt "vô tội" của Cố Diệp Phong, giọng nói nhẹ nhàng, "Yêu thú ở hồ Linh Nguyệt kia, có phải ngươi triệu hồi không?"

Cố Diệp Phong giật mình, "Đương nhiên không phải! Hôm nay là lần đầu ta triệu hồi yêu thú đấy! Hơn nữa, yêu thú được triệu hồi thường sẽ không giết người triệu hồi đúng không?"

Mặc Linh Nguyệt trầm ngâm, không nói gì thêm.

Thấy vậy, Cố Diệp Phong tiếp tục lên tiếng, càng nói càng có lý, "Ngươi nghĩ mà xem, lúc trước yêu thú ở hồ Linh Nguyệt rõ ràng muốn giết chúng ta, dù ta có xui xẻo thế nào thì cũng không thể hai lần đều triệu hồi ra loại yêu thú sát triệu hồi giả được, đúng không?"

"Ta nghĩ có thể do ngươi tắm gội làm kinh động yêu thú trong hồ, nên nó mới muốn giết chúng ta." Cố Diệp Phong không chút suy nghĩ liền đổ hết trách nhiệm lên người Mặc Linh Nguyệt. Hắn không thể nào xui xẻo đến mức đó, lần này chắc chắn chỉ là ngoài ý muốn.

Mặc Linh Nguyệt không tỏ thái độ, chỉ nhàn nhạt liếc hắn một cái.

Thấy hắn không hỏi thêm gì, Cố Diệp Phong thở phào nhẹ nhõm, hai người trở về phủ đệ một cách êm đẹp.

Về phòng, Cố Diệp Phong ngồi trên giường, vẻ mặt đăm chiêu. Cứ như vậy thì không ổn, dù cuối cùng có thắng thi đấu, hắn cũng có khả năng bị đánh chết.

Vẽ bùa khó là chuyện thường, nhưng trận pháp lại là thứ hắn am hiểu nhất, không nên khó khăn đến vậy mới đúng!

Chắc chắn là do trận pháp triệu hồi yêu thú khác với trận pháp thông thường, mà ký ức của nguyên chủ về điểm này có lẽ không đủ. Hắn phải nghĩ cách tìm sách vở để nghiên cứu thêm.

Cố Diệp Phong cố gắng lục lọi ký ức của nguyên chủ, và phát hiện Lưu Ngự Phái có một nơi gọi là Tàng Thư Các, ghi chép rất nhiều thứ liên quan đến tu tiên.

Mắt hắn sáng lên, lập tức nhảy xuống giường, hướng về phía Tàng Thư Các trong trí nhớ của nguyên chủ mà chạy như bay.

Tàng Thư Các nằm trên chủ phong của Lưu Ngự Phái, cách nơi thi đấu không gần lắm, ở một mặt khác của chủ phong, sát với Thất Linh Tháp. Vì đang diễn ra đại hội đệ tử, nên số lượng người qua lại rất thưa thớt.

Dù vậy, Cố Diệp Phong vẫn hết sức cẩn thận né tránh người qua lại, sợ bị ai phát hiện và kéo vào một trận quần ẩu khác.

Tàng Thư Các cũng có một vị trưởng lão canh gác. Vừa đến nơi, Cố Diệp Phong thấy bóng dáng một người lén lút nhìn quanh, nhòm ngó khắp nơi.

Hắn nhìn thấy đối phương mặc đệ tử phục màu trắng tinh khiết, liền cau mày, chẳng lẽ đệ tử truyền thừa này đầu óc không được bình thường sao?

Tàng Thư Các vốn mở cửa cho tất cả đệ tử của Lưu Ngự Phái, chỉ cần có ngọc bài thân phận là có thể tự do ra vào, việc gì phải lén lút như vậy?

Nhưng đối phương không làm gì vi phạm quy tắc của Lưu Ngự Phái, nên vị trưởng lão thủ các cũng chỉ làm ngơ như không thấy gì.

Cố Diệp Phong nhìn quanh một lượt, không thấy bóng dáng quen thuộc nào, liền quay đầu lại chào hỏi vị trưởng lão canh giữ, sửa lại ống tay áo, rồi ung dung (lấm la lấm lét) tiến vào Tàng Thư Các.

Tàng Thư Các rất lớn, chia thành nhiều tầng. Mỗi tầng đều lưu trữ những loại thư tịch khác nhau, như trận pháp, luyện đan, kiếm quyết, v.v., mỗi loại chiếm một tầng riêng biệt.

Tất nhiên, những thư tịch công khai cho đệ tử Lưu Ngự Phái đều không phải là bí pháp hiếm có hay mạnh mẽ gì, chỉ là những kiến thức cơ bản về tu tiên.

Cố Diệp Phong vốn định tìm kiếm tầng có chứa trận pháp, nhưng khi thấy ở đại sảnh tầng một của Thư Linh Các có không ít đệ tử, hắn hoảng hốt không dám ở lại lâu. Không kịp nhìn bản đồ phân bố của Thư Linh Các, hắn trực tiếp chạy lên lầu. Tuy nhiên, các tầng lầu phía trên cũng có người, khiến hắn phải leo liên tục mấy tầng.

Cuối cùng, khi thấy một tầng không có ai, Cố Diệp Phong mới thở phào nhẹ nhõm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!