Các đệ tử đứng xem không thể ngờ sự việc lại diễn biến như thế này, ai nấy đều trố mắt nhìn mười người trên sân tung tăng né tránh, vô cùng chật vật trước sự tấn công của yêu xà.
Đại bỉ của Lưu Ngự Phái trước giờ luôn là nơi hai bên thử sức với nhau bằng thực lực hoặc pháp bảo, không khí vô cùng căng thẳng. Ngay cả đệ tử đứng xem cũng nín thở theo dõi trận đấu, không muốn bỏ lỡ bất kỳ màn giao đấu đặc sắc nào.
Nhưng lần này thì khác, không chỉ không có cảm giác căng thẳng, mà các đệ tử đứng xem thậm chí còn muốn bật cười khi nhìn thấy mười người trên sân thi nhau né tránh một cách chật vật.
Yêu xà chín đầu có thân hình vô cùng to lớn, mỗi cú tấn công của nó tựa như hàng ngàn cân nặng đè xuống, ngay cả những người có sức lực mạnh mẽ nhất cũng không dám tùy tiện đón đỡ một đòn của nó. Mười người trên sân đã chạy trốn suốt nửa canh giờ, ai nấy đều kiệt sức.
Yêu xà chín đầu không cần dùng linh lực để tấn công, hơn nữa với thân hình khổng lồ, nó gần như không tốn chút sức lực nào mà vẫn có thể đuổi theo bọn họ khắp sân.
Ngược lại, bọn họ không thể không dùng linh lực để chạy trốn, nếu chỉ dựa vào sức lực của cơ thể thì không thể thoát được. Nhưng việc sử dụng linh lực liên tục khiến linh lực trong cơ thể cạn kiệt nhanh chóng. Nếu tiếp tục như vậy, họ sẽ kiệt sức và bị yêu xà đè bẹp.
Trong khoảnh khắc ấy, ai nấy đều th* d*c, vô cùng chật vật.
Trong sân, người có vẻ thành thạo nhất lại là hai người có tu vi thấp nhất: Mặc Linh Nguyệt và Cố Diệp Phong. Một người thân pháp nhẹ nhàng uyển chuyển, tư thái thanh thoát; người kia thì nhanh nhẹn, quyết đoán, dù không dùng linh lực vẫn có thể dẫm lên những điểm trụ mà tránh thoát đòn tấn công của yêu xà, áo quần cũng không hề xộc xệch.
Còn về phần Cố Diệp Linh, dù tu vi không cao, lại không có kinh nghiệm thực chiến, nhưng nhờ được hai người kia kéo theo mà vẫn luôn trong trạng thái tương đối an toàn, chỉ là bị kéo đi nhiều quá nên đầu óc có chút choáng váng, không nhận thức rõ ràng được tình hình.
Mộ Vãn Phong, một tu giả chủ tu trận pháp, thân pháp tất nhiên không quá xuất sắc, hắn vừa kéo Giang Thanh Ngôn vừa chật vật né tránh, làm bộ đồ đệ tử màu trắng ngà của họ đã bị bẩn, chuyển thành màu xám.
Vừa tránh né, Mộ Vãn Phong vừa lớn tiếng gọi Cố Diệp Phong, "Cố đạo hữu! Ngươi nghĩ cách đi! Chúng ta sắp không trụ nổi rồi!"
Cố Diệp Phong quay đầu nhìn hai người bọn họ, rồi lại nhìn đám năm người đối thủ cũng đang chật vật không kém, lớn tiếng đáp: "Nếu không các ngươi rời sân trước đi? Ta sẽ ở lại kéo đám bọn họ chết cùng!"
Lời này nói ra vô cùng đĩnh đạc, không chút e ngại đối thủ nghe thấy.
Năm người đối thủ: "......" Thảo! Tên này thật sự vô sỉ! Ai chết ai còn chưa biết đâu!
Bọn họ tuy không đánh lại yêu xà chín đầu, nhưng đối phó với ba tiểu tử Trúc Cơ kỳ này thì dễ như trở bàn tay!
Chờ Mộ Vãn Phong và Giang Thanh Ngôn vừa rời sân, bọn họ sẽ cùng nhau xử lý ba kẻ còn lại!
Đến lúc đó, trọng tài trưởng lão sẽ phán định bọn họ thắng trận, còn con yêu xà chín đầu này thì không cần phải đối phó nữa, trọng tài trưởng lão sẽ tự xử lý nó để chuẩn bị cho trận đấu tiếp theo.
Mộ Vãn Phong nghe vậy, suy nghĩ một chút. Nếu muốn rời sân, trong đội thi đấu không thể rời đi bằng cách nhận thua, nếu một người nhận thua thì cả đội sẽ bị phán thua cuộc. Hơn nữa, trong lúc thi đấu, nếu tự ý rời sân thì cũng bị coi là nhận thua.
Cho nên, bọn họ muốn rời sân chỉ còn hai con đường: hoặc là bị đối thủ đánh bại, hoặc là bị chín đầu yêu xà đuổi tấn công.
Bị đối thủ đánh bại là điều không thể chấp nhận, vì đã động đến vấn đề danh dự.
Vì thế chỉ còn lại một con đường.
Mộ Vãn Phong nhìn thân hình khổng lồ của chín đầu yêu xà phía sau, nuốt nước miếng một cách khó khăn. Bị nó tấn công, dù không chết thì cũng phải nằm liệt giường nửa tháng.
Hắn hít sâu một hơi, lớn tiếng gọi Cố Diệp Phong, "Cố đạo hữu! Cách rời sân không được! Ngươi nghĩ ra cách khác đi! Yêu thú này là do ngươi triệu hồi, nếu ngươi không nghĩ ra biện pháp thích hợp, đừng trách ta không khách khí!"
Trong giọng nói của hắn lộ rõ sự uy h**p, như thể nếu Cố Diệp Phong không nghĩ ra cách, hắn sẽ cho Cố Diệp Phong một trận.
Những lời này vừa thốt ra, cả đám người trên sân đều quay đầu nhìn về phía Cố Diệp Phong, dường như chỉ chờ giây tiếp theo sẽ xông lên đánh hắn một trận. Ngay cả Mặc Linh Nguyệt bên cạnh cũng nhìn hắn với vẻ mặt vô cảm.
Nếu ánh mắt có thể giết người, chắc hẳn Cố Diệp Phong giờ đã tan thành tro bụi.
Cố Diệp Phong, tên đầu sỏ gây chuyện: "......" Đừng như vậy mà.
Ta thật sự không cố ý mà!
Đang chạy ở phía trước, Cố Diệp Phong khựng lại, nhìn chín đầu yêu xà, trầm mặc trong hai giây. Trước mặt nhiều người như vậy, hắn không thể sử dụng sức mạnh vượt qua giới hạn của bản thân.
Không nghĩ ra cách nào cả...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!