Chính mình tự thuyết phục, Cố Diệp Phong không tình nguyện mở miệng, "Hiện tại đi luôn sao?"
Mặc Linh Nguyệt nhìn người trước mắt, cảm xúc thay đổi có chút khó hiểu nhưng không hỏi, chỉ thản nhiên nói, "Hiện tại bên kia không có ai sao?"
Cố Diệp Phong suy nghĩ một chút, "Hẳn là không có, mọi người đều đi xem thi đấu rồi, cái ao hồ hạ du kia ngày thường đã ít người lui tới."
Rốt cuộc thì mọi người đều bận rộn tu luyện, rất ít ai lãng phí thời gian để tắm rửa hay ngắm cảnh.
Mặc Linh Nguyệt quyết định ngay, "Vậy đi thôi."
Hai người ngự kiếm bay thẳng lên Đan Phong.
Đan Phong là ngọn núi được công nhận là đẹp nhất trong Lưu Ngự Phái.
Họ tiến thẳng đến Linh Nguyệt Hồ, một hồ nước nằm ở phía sau núi Đan Phong, giữa rừng cây. Xung quanh hồ có rất nhiều hoa cỏ, cây cối uốn lượn, rủ xuống mặt nước, trên những nhánh cây điểm xuyết vài đóa hoa. Mặt đất cũng nở đầy các loài hoa, những con bướm linh điệp nhẹ nhàng bay lượn giữa những bụi cỏ. Cả không gian tràn ngập sắc xanh mơn mởn, nước hồ trong suốt thấy đáy, đẹp tựa chốn tiên cảnh.
Mặc Linh Nguyệt nhìn quanh, tìm một nơi tương đối ẩn khuất, ba mặt đều bị các tảng đá lớn che chắn.
Nàng hài lòng với nơi này, quay đầu nhìn Cố Diệp Phong, "Vậy phiền sư huynh giúp ta canh giữ một chút."
Cố Diệp Phong ngẩn người, "Cái... cái gì?"
Mặc Linh Nguyệt nghĩ hắn không nghe rõ, lặp lại, "Nếu có ai đến, kính xin sư huynh ngăn lại một lát."
"Ngươi muốn ta đi theo chỉ để giúp ngươi canh giữ!!!?" Cố Diệp Phong kinh ngạc đến mức không nói nên lời.
Mặc Linh Nguyệt không hiểu phản ứng của hắn, nghi hoặc hỏi, "Bằng không sư huynh nghĩ gì?"
Cố Diệp Phong: "......"
Suy nghĩ lung tung bị xua tan, hắn cười gượng, "Ta... tất nhiên là giúp sư đệ canh giữ, ngươi cứ yên tâm, có ta ở đây sẽ không ai đến đâu."
Mặc Linh Nguyệt gật đầu, "Vậy phiền sư huynh."
Nàng nói xong liền đi về phía hồ, biến mất sau những tảng đá lớn.
Cố Diệp Phong hít sâu một hơi, xoay người, mặt không biểu cảm làm công việc của một người canh giữ, đứng ở gần đó để ngăn người khác đến.
Khu vực Linh Nguyệt Hồ này khá hẻo lánh. Dù phong cảnh nơi đây rất đẹp, nhưng đối với những người tu tiên, nó chỉ là vật ngoài thân. Ngày thường ít ai đến, huống chi hôm nay lại đang diễn ra đại bỉ, đến bóng người cũng chẳng thấy.
Cố Diệp Phong đứng một lúc rồi trực tiếp ngồi xuống, lấy kiếm ra, chọc chọc xuống đất chỗ này một chút, chỗ kia một chút.
Chán quá......
Ngồi không một hồi, Cố Diệp Phong nghĩ, thay vì ngồi chờ, chi bằng luyện tập triệu hoán yêu thú một chút.
Dù sao bùa chú không thể sử dụng, luyện triệu hoán cũng tốt. Trước đó vì phá lá bùa mà chưa luyện tập triệu hoán.
Triệu hoán yêu thú có thể dùng trận pháp, mà trận pháp thì Cố Diệp Phong thành thạo hơn nhiều, ít nhất là so với bùa chú. Tuy rằng hắn chưa từng vẽ qua triệu hoán trận pháp, nhưng đều là trận pháp cả, hẳn không có gì khác biệt.
Triệu hoán yêu thú là dùng linh lực làm tế lễ, đạt được quyền tạm thời hợp tác với yêu thú cường đại.
Yêu thú tiến giai rất khó, nếu chúng cắn nuốt yêu thú khác hoặc giết hại sinh linh để hấp thụ linh lực, sẽ bị Thiên Đạo không dung. Do thọ mệnh của chúng dài, để cân bằng sinh linh, yêu thú thường tụ tập linh lực rất yếu, tự mình tu luyện cũng rất chậm, muốn phi thăng cũng cực kỳ khó khăn.
Vì vậy, nhiều yêu thú muốn nhanh chóng đạt được linh lực sẽ đáp ứng triệu hoán của người tu tiên, dùng linh lực làm tế.
Như vậy, yêu thú có được linh lực, còn người tu tiên có được đối tác tạm thời. Đôi bên cùng có lợi.
Vậy nên, triệu hoán trận pháp hẳn là một loại trận pháp truyền tống với số lượng lớn linh lực? Cố Diệp Phong không chắc chắn lắm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!