Chương 3: (Vô Đề)

Đóa hoa đỏ rực to lớn, ngay khi Cố Diệp Phong ngẩng đầu mờ mịt, lập tức gia tốc, hung hãn cắn xuống, không cho hắn kịp phản ứng.

Trước mắt tối sầm, hơn phân nửa thân mình của hắn đã bị nuốt chửng. Đúng vậy, hơn phân nửa thân mình, từ eo trở xuống đều bị cánh hoa che kín, phảng phất như cả người đã bị cắn nuốt.

Đóa hoa này khi còn là nụ chỉ to bằng vài cái đầu người, nhưng khi nở rộ thì lớn chẳng khác nào một cái bàn.

Mặc Linh Nguyệt: "......"

Khi đóa hoa cắn xuống, nó dùng sức đến mức Mặc Linh Nguyệt còn nghe thấy tiếng "rắc" vang lên, hắn đoán xương cốt của Cố Diệp Phong chắc đã nát vụn.

Thật sự không biết nói gì cho phải.

Hắn đã chết nhiều lần, trọng sinh cũng nhiều lần, nhưng không lần nào lại cảm thấy câm lặng như lúc này.

Đương nhiên, cũng chưa từng gặp kẻ nào ngu ngốc đến thế.

Nhưng khi đóa hoa này ăn xong kẻ kia, tiếp theo sẽ đến lượt hắn.

Đây là lần đầu tiên có người cùng chết với hắn.

A!

Khi hắn đang đắm chìm trong bi ai, châm chọc bản thân, một âm thanh vang lên.

[Vãi, túi trữ vật của lão tử!]

Mặc Linh Nguyệt: "???"

Âm thanh thanh thúy mà táo bạo vang lên trong đầu hắn, ngay khoảnh khắc đó hắn còn tưởng mình đang bị ảo giác.

Giây tiếp theo, hắn liền biết đó không phải ảo giác.

Đóa hoa khổng lồ lập tức nhả người ra, những chiếc răng to lớn phảng phất như đã gặp phải v*t c*ng, trực tiếp rơi ra mấy cái. Đóa hoa vội vàng khép lại cánh, điên cuồng rung lắc, lá cây còn cụp lại như muốn che giấu chính mình, phảng phất như không chịu nổi đau đớn.

Mặc Linh Nguyệt tinh mắt phát hiện rằng những chiếc răng vừa rụng của đóa hoa chính là sáu chiếc, ba chiếc trên và ba chiếc dưới, đúng vào vị trí mà nó cắn Cố Diệp Phong.

Mặc Linh Nguyệt: "......" Vậy âm thanh "rắc" vừa rồi là do răng nó rụng?

Hắn khép mắt lại, giấu đi những cảm xúc trong đáy mắt.

Hắn hiểu rõ hơn ai hết về sự đáng sợ của những loài thực vật dưới đáy vực này, vì hắn đã từng xuất hiện ở đây không ít lần, mỗi lần đều là trọng sinh từ đáy vực.

Còn tên này...

Sau khi đóa hoa nhả ra, Cố Diệp Phong cuối cùng cũng nhìn thấy rõ tình hình trước mắt. Hắn đau lòng cúi xuống, nhặt lên túi trữ vật bị cắn làm đôi trên mặt đất.

Khi đóa hoa cắn xuống, vừa vặn cắn trúng túi trữ vật của hắn. Túi trữ vật và hắn có máu khế ước, nên khi nó bị phá, hắn là người biết đầu tiên.

Mà túi trữ vật đó chính là tài sản duy nhất của nguyên chủ.

Đương nhiên, giờ thì tài sản duy nhất cũng chẳng còn.

Nói cách khác, hắn đã trở thành kẻ nghèo hèn.

Cố Diệp Phong ngẩng đầu, đầy căm phẫn nhìn đóa hoa đỏ, quay người lại, tung một cú đá mạnh mẽ vào đóa hoa đang cắm rễ dưới đất.

Đóa hoa khổng lồ dường như đã bị thương nặng, điên cuồng quay cuồng trên mặt đất, chỗ vừa bị đá bay không ngừng rùng mình.

Khi Cố Diệp Phong đang định rút kiếm ra để hả giận, ánh mắt hắn vô tình quét qua thiếu niên thanh y bên cạnh, thân hình lập tức khựng lại. Hắn nhanh chóng trấn tĩnh, cố nặn ra một nụ cười ôn nhu, "Ngươi đừng sợ, đóa hoa này thật ra rất đáng yêu, nó chỉ muốn chơi với ta thôi. Dù thật sự có nguy hiểm, ta cũng sẽ bảo vệ ngươi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!