Khi Mặc Linh Nguyệt chuẩn bị nói điều gì đó để thể hiện rằng mình thật sự không ổn, thì ngoài phủ đệ vang lên tiếng đập cửa.
Cố Diệp Phong khẽ nhíu mày. Nguyên chủ không có bằng hữu, sao lại có người đến tìm hắn?
Hắn chậm rãi bước đến mở cửa, lễ phép nhìn cô gái trước mặt: "Ngươi có việc gì sao?"
Cô gái khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, khoác trên mình bộ đệ tử phục màu trắng ngà, trông rất tiên khí, có phần giống với nguyên chủ.
Cô gái đó chính là muội muội của nguyên chủ, người mà Cố Diệp Phong từng thấy khi bước lên bậc thang trời.
Ngoài cửa, cô gái ngẩn người một chút, nhìn người trước mắt có phần không dám chắc, thử thăm dò: "... Ca ca?"
Cố Diệp Phong hơi sững người, tự hỏi liệu có nên trả lời hay không.
Mang thân thể của nguyên chủ, hắn không thể không đáp. Hắn mỉm cười, khẽ ừ một tiếng.
Cô gái thấy hắn trả lời, hai mắt sáng rực, nở nụ cười rạng rỡ, nhào tới Cố Diệp Phong, giọng nói trong trẻo, "Ca ca!"
Cố Diệp Phong nhìn cô gái đang lao về phía mình, theo bản năng nghiêng người tránh đi.
Cô gái có lẽ vì lao tới quá mạnh, hoặc không ngờ người trước mặt sẽ né, nên không kịp dừng lại, ngã thẳng xuống đất, chân còn va vào ngạch cửa, ngã càng thảm hại hơn.
Cố Diệp Phong: "..."
Mặc Linh Nguyệt vừa bước tới đã thấy cảnh này, cảm giác quen thuộc đến lạ: "..."
Cô gái trên mặt đất xoa trán đỏ ửng, đôi mắt đẫm lệ, nhưng cố chấp không để nước mắt rơi xuống. Nàng có chút tủi thân nhìn Cố Diệp Phong: "Ca ca, ta là Diệp Linh, Cố Diệp Linh. Ngươi không nhớ ta sao?"
Cố Diệp Phong im lặng nhìn nàng vài giây, khẽ gật đầu: "Nhớ."
Diệp Linh vui mừng, mắt sáng rỡ, lập tức đứng lên: "Ta biết mà, ca ca vẫn nhớ ta!"
Nói xong, nàng lại lao về phía Cố Diệp Phong.
Cố Diệp Phong nhanh tay kéo Mặc Linh Nguyệt đứng bên cạnh, khiến Diệp Linh nhào thẳng vào lòng Mặc Linh Nguyệt.
Mặc Linh Nguyệt không tránh kịp vì tu vi không cao: "???"
Còn Diệp Linh, vì nghĩ người trước mặt sẽ không né, nên càng ngỡ ngàng: "???"
Mặc Linh Nguyệt lập tức phản ứng, lùi lại vài bước, như vẫn chưa yên tâm, chần chừ rồi lùi thêm một bước.
Diệp Linh c*n m** d***, nước mắt lấp lánh trong mắt, giọng nói tràn đầy khổ sở: "Ca ca không thích ta sao?"
Tại sao lại thế này?
Nàng nhớ rõ khi còn nhỏ, ca ca rất yêu thương nàng, dù bị thương cũng sẽ bảo vệ nàng.
Mấy năm nay, dù ca ca tu luyện ở Lưu Ngự Phái, nàng chỉ có thể thỉnh thoảng nhìn thấy hình bóng ca ca qua lưu ảnh thạch từ mẫu thân, nhưng phần lớn chỉ là từ xa.
Vì thế nàng đã cố gắng rất nhiều, mong muốn bái nhập Lưu Ngự Phái, chỉ để có thể gặp ca ca.
Nhưng ca ca... dường như không thích nàng.
Cố Diệp Phong nhìn cô gái trước mặt, thấy nàng sắp khóc, cảm thấy bối rối, chột dạ lên tiếng: "Không, không phải không thích ngươi, nam nữ không thể tiếp xúc tùy tiện! Dù là huynh muội ruột cũng không thể ôm bừa bãi!"
Mặc Linh Nguyệt nhíu mày, nam nữ không thể tiếp xúc tùy tiện, chẳng lẽ đẩy hắn đi là được? Hắn không phải cũng là nam sao?
Diệp Linh sửng sốt, nhìn Cố Diệp Phong rồi lại nhìn Mặc Linh Nguyệt. Nàng thật sự không nhận ra người này là nữ, nhìn kỹ, dung mạo kia nếu nói là nữ tử thì cũng không có gì không ổn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!