Chương 9: (Vô Đề)

14

"Nàng vậy mà lại cảm ơn chúng ta!"

"Nàng tưởng rằng chỉ có một nhân cách, không ngờ trong cơ thể mình có tận 30 người."

"Nữ chính quá lương thiện, chúng ta đã gây cho nàng biết bao phiền toái, vậy mà nàng vẫn cảm ơn chúng ta."

Các bạn học vô cùng kích động.

Tôi tự hào nói:

"Đương nhiên rồi, con gái tớ chính là người dịu dàng và thiện lương nhất trên đời này."

Con gái? Tống Tiểu Tiểu bắt ngay trọng điểm.

Tôi lập tức im bặt.

Tống Tiểu Tiểu nghiến răng:

"Nói rõ ràng! Đừng có giả chết!"

Các nữ sinh khác cũng nhìn tôi chằm chằm như hổ rình mồi: Khai thật mau!

Bị ép đến đường cùng, tôi đành nhỏ giọng thú nhận:

"Chuyện này... bộ truyện ngược này... thật ra là do tớ viết."

"Cái gì?! Cái truyện vớ vẩn này là do cậu viết?" Tống Tiểu Tiểu phẫn nộ,

"Bảo sao cả lớp chỉ có cậu biết tất cả cốt truyện! Xem tớ có đánh c.h.ế. t cậu không!"

Nàng há miệng, thè lưỡi ra, dùng hết sức quét về phía đôi mắt.

Tôi vội vàng nhắm chặt mắt lại.

Bạn mũi kêu lên:

"Ối! Tống Tiểu Tiểu, cậu đánh trúng tớ rồi!"

Tôi mở mắt ra, nhìn thấy đầu lưỡi của cậu ấy không thể nào chạm tới mắt mình, liền cười khoái trá:

"Lại đây nào, đánh tớ đi, ha ha ha!"

Soạt!

Đầu lưỡi ấy vậy mà vươn dài hẳn ra, quét một đường lên mí mắt tôi. Xẹt một phát l.i.ế. m tôi một cái.

Tôi khiếp sợ:

"Lưỡi có thể duỗi dài như vậy sao?"

Tống Tiểu Tiểu cũng sợ ngây người:

"Tớ cũng không ngờ..."

"Đừng có làm loạn nữa!" Giáo bá lên tiếng.

Tống Tiểu Tiểu mắng hắn:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!