13
Nữ chính trong truyện ngược chịu rất nhiều khổ, một nửa nguyên nhân đến từ người khác, một nửa là do chính nàng.
Nàng không mở miệng giải thích, mặc cho nam chính hiểu lầm, cuối cùng c.h.ế. t thảm khi tuổi còn trẻ.
Mặt dày ở nha môn bôi thuốc xong đi ra, ngồi trong xe ngựa hầu phủ, chúng tôi đối mặt với một vấn đề —— có nên nói rõ chân tướng với nam chính hay không?
Phải:
"Đương nhiên không thể, chúng ta phải đi theo cốt truyện. Nếu lỡ cốt truyện thay đổi, chúng ta còn trở về như nào?"
Trái:
"Nên nói cho nam chính biết sự thật, nữ chính quá đáng thương. Hơn nữa, đi hết cốt truyện là có thể về nhà, nhưng đó chỉ là suy đoán của chúng ta. Không ai đảm bảo rằng hoàn thành cốt truyện là điều kiện để trở về. Lỡ đâu điều kiện thật sự là thay đổi vận mệnh của nữ chính thì sao?"
Ba mươi người chúng tôi chia thành hai phe, cãi nhau khí thế ngất trời.
Xe ngựa bỗng nhiên dừng lại, xa phu không kiên nhẫn bảo nữ chính xuống xe.
Sau khi xuống xe, chúng tôi mới phát hiện, xa phu không đưa chúng tôi về phủ mà trực tiếp chở đến một ngôi chùa.
Hóa ra, khi nữ chính bị bắt đến nha môn, nữ phụ tìm nam chính khóc lóc kể lể. Nam chính nhìn thấy nữ phụ bị mất một tai, lại nghe được những tin đồn nhảm nhí bên ngoài, trong cơn giận dữ đã đuổi nữ chính đến chùa miếu, không cho phép nàng quay về phủ.
Giờ không gặp được nam chính, chúng tôi cũng không thể giải thích chân tướng, vậy thì tiếp tục đi theo cốt truyện thôi.
Vừa xuống xe, xa phu đã nói ẩn ý với ni cô ra đón:
"Tiêu di nương đã phát điên, từ nay về sau không được cho nàng bước ra khỏi chùa một bước. Cô cô nhớ trị bệnh cho nàng thật tốt!"
Tôi vừa định trợn mắt với hắn thì đột nhiên không động đậy nổi.
Nữ chính tỉnh dậy.
Nàng mờ mịt đứng bên xe ngựa, nhìn ni cô và chùa miếu, thốt lên một câu hỏi kinh điển:
"Ta là ai, ta đang ở đâu?"
Ba mươi người chúng tôi ở trong cơ thể nàng, râm cũng không dám thả.
Nữ chính ở lại chùa, bị bắt làm công việc giặt giũ cho cả chùa. Mỗi ngày nàng phải gánh nước đổ đầy tất cả chum nước trong chùa, nhưng mỗi bữa chỉ được ăn nửa bát cơm.
Nàng vừa mệt vừa đói.
Khi nàng kiệt sức ngủ thiếp đi vào ban đêm, cả lớp chúng tôi vì muốn bù đắp cho nàng, đã âm thầm dậy làm giúp nàng: gánh nước, giặt quần áo.
Giặt đồ đến nửa đêm, giáo bá và giáo thảo không chịu nổi nữa.
"Vì sao chỉ có hai người chúng tớ làm việc hả?"
Chúng tôi:
"Chỉ có đôi tay mới lao động được, bọn tớ muốn giúp cũng không được."
Hai người kia không phục, chủ nhiệm lớp đang ngồi trên tảng đá mở miệng:
"Nhìn thầy đây này, ngày nào cũng bị ngồi mà có kêu ca gì đâu, còn không mau đi làm việc đi?"
🌟💫Bán Hạ Nương Nương💫🌟
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!