Chương 2: (Vô Đề)

3

Chủ nhiệm lớp vậy mà lại xuyên thành... cái m.ô.n. g của nữ chính?! Trời ạ!

Bốp! Bốp!

Ông ấy bị rơi quất đến nở hoa.

Máu tươi chảy ra từ m.ô.n. g nữ chính.

"Mau cứu chủ nhiệm lớp đi!" Hoàn hồn lại, tôi nôn nóng hét lên.

Cả lớp từ trạng thái khiếp sợ cũng bừng tỉnh, ai nấy đều liều mạng kêu gào.

"Dừng tay! Mau dừng tay lại!"

Nhưng bất kể chúng tôi la hét thế nào, ma ma vẫn đánh càng lúc càng hăng.

Có vẻ như bà ta không nghe được giọng nói của chúng tôi.

"Cứu thầy! Cứu thầy với! Mau nghĩ cách đi!" Chủ nhiệm lớp kêu thảm thiết, khóc lóc cầu cứu.

Nghe tiếng hét thảm thiết của ông ấy, tôi chợt nảy ra ý tưởng, bèn hỏi:

"Các cậu có thể cử động không?"

Các bạn học đáp lại:

Cử động được!

Có thể!

"Vậy thì mau động đậy đi!" Tôi nói.

Dưới sự chỉ huy của mọi người, cơ thể của nữ chính đang nằm trên giường bắt đầu run rẩy.

Đầu tiên, đôi mắt đột nhiên mở to, tròng mắt trên dưới đảo lộn loạn xạ, trông cực kỳ quỷ dị.

Ngay sau đó, từng bộ phận trên cơ thể cô ấy đều run rẩy lên.

Hai bàn tay siết chặt vào nhau, hai chân lúc thì giơ lên, lúc lại duỗi xuống, mà hướng di chuyển thì hoàn toàn không thống nhất.

Tống Tiểu Tiểu kích động quá mức, làm cho miệng nữ chính há rộng, lưỡi thè dài ra như muốn quấn cả vào cằm.

Bất kỳ ai nhìn thấy cảnh tượng này đều sẽ hoảng sợ.

Ma ma cầm roi sững người, hoảng hốt lùi lại, ánh mắt đầy kinh hãi.

Ba mươi người chúng tôi đồng loạt hét lên đầy khí thế, cuối cùng, nữ chính run rẩy bò dậy khỏi giường.

Nhưng vì bốn cái đồ vô dụng kiểm soát chân tay không thể phối hợp nhịp nhàng, nên cô ấy vừa mới đứng lên đã lại ngã nhào xuống đất.

Cả lớp chửi ầm lên.

"Chúng tớ cũng đâu muốn vậy! Đây là lần đầu tiên điều khiển mà, chưa quen tay chút nào!"

Bốn tên ăn hại ấm ức phản bác.

"Thế thì dùng cả bốn chân bò đi! Quan trọng là chạy thoát trước!" Giáo thảo bất đắc dĩ đề nghị.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!