Chương 17: Hoàn

Thực ra đây cũng là điều tôi thắc mắc.

Nhưng tôi chưa bao giờ hỏi Lương Dục Hành về chuyện này.

Lương Dục Hành cúi đầu uống trà, tiếng chén trà va vào nhau, âm thanh thanh thoát.

Trong nhà ấm áp, nhưng bên ngoài tuyết vẫn rơi trắng xóa.

Tôi đặt chén trà xuống và ngước lên nhìn khung cảnh tuyết rơi.

Nhưng lại bị Lương Dục Hành nắm lấy tay.

"Thừa Huyền sẽ luôn mang họ của mẹ nó, không bao giờ thay đổi."

Câu nói này của anh khiến Châu Gia Thụ không khỏi kinh ngạc: "Lương Dục Hành, anh thật sự có thể làm được điều đó?"

Tôi cũng không thể không nhìn anh ấy.

"Hãy để thời gian chứng minh."

"Người ta ai mà không biết nói lời hay, ai mà không biết hứa hẹn?"

Sắc mặt Châu Gia Thụ ngày càng khó coi.

Lương Dục Hành lại nhẹ nhàng cười: "Đúng vậy, ai mà chẳng biết hứa hẹn, ông Châu và ông nội anh chắc chắn hiểu rõ điều này nhất."

Gương mặt Châu Gia Thụ dần trở nên tái nhợt.

Đúng vậy, những lời hứa mà ông nội anh ta đã đưa ra ngày xưa.

Cuối cùng cũng đều trở thành hư không.

Khi ông nội giao tôi cho anh ta chăm sóc, anh ta cũng đã hứa, sẽ chăm sóc tôi thật tốt, giúp tôi giữ gìn nhà họ Hứa.

Nhưng cuối cùng thì sao?

Tôi lại thấy nhẹ nhõm.

Cuối cùng, vào khoảnh khắc này, tôi hoàn toàn buông bỏ được mọi thứ.

Chúng ta kỳ vọng vào sự đền đáp, nên mới cảm thấy hoàn toàn thất vọng.

Còn khi chúng ta không mong đợi gì, thì ông trời lại sắp xếp cho chúng ta những điều tốt đẹp nhất.

Ví dụ như, đưa Lương Dục Hành đến bên tôi.

Sau khi việc hôn nhân với Lương Dục Hành được định đoạt.

Anh ấy bắt đầu ở lại nhà họ Hứa một cách tự nhiên.

Vẫn là căn phòng ngủ đó.

Vẫn là những đêm yên tĩnh như thế.

Chỉ có một điều khác biệt duy nhất.

Khuôn mặt của Lương Dục Hành không còn bị che bởi dải băng đen nữa.

Chúng tôi đều đã uống một chút rượu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!