Chương 9: Lần đầu sao?

Ánh đèn bất ngờ rọi vào khiến Thiển Linh phải nheo mắt. Cậu chỉ kịp thấy một bóng đen mơ hồ đứng sau khe cửa. Bóng đen dừng lại một lát, rồi cánh cửa lại khép kín.

Trong không gian tĩnh mịch, tiếng bước chân nhẹ nhàng dần khuất xa.

"Cậu có nhìn rõ mặt hắn không?" Bạch Cảnh bất ngờ lên tiếng hỏi.

Thiển Linh lắc đầu, "Tối om, chẳng thấy rõ gì cả."

"Cậu đoán là ai?"

"Tôi không biết."

Thiển Linh chẳng mấy để tâm đến chuyện hộ công ca đêm, nhưng Bạch Cảnh vẫn tiếp tục suy đoán:

"Hắn không phải là hộ công trực đêm nay. Tầng này có nhiều phòng khác, nhưng hắn chỉ dừng lại ở phòng chúng ta, hơn nữa còn mở cửa ra, như thể muốn kiểm tra điều gì đó."

"Tôi đoán là Đoạn Tinh Dực đột nhiên xuất hiện tối nay, phá hỏng kế hoạch ban đầu của hắn."

Thiển Linh ngơ ngác.

"Sao có thể, chắc có lẽ là do anh đa nghi thôi...."

Rất nhanh, một tiếng bước chân khác vang lên trên hành lang tĩnh mịch.

Không giống với tiếng bước chân rõ ràng trước đó, người này đi lại có tiếng chìa khóa va chạm vào nhau ở eo, bước chân cũng thong thả và tùy ý hơn.

"Người này mới là hộ công trực đêm thực sự."

Đầu gối Thiển Linh bỗng dưng mềm nhũn, đầu óc cậu ong ong, hoàn toàn trống rỗng.

"Vậy, vậy người vừa nãy..." cậu lắp bắp.

"Rất có thể chính là cái gã ban ngày giở trò trên giường cậu đấy." Bạch Cảnh lạnh lùng đáp.

Thiển Linh không thể hiểu nổi, trong khoảng thời gian ngắn ngủi cậu mới bước chân vào cái nơi quái quỷ này, lại có người liên tục giở những trò quấy rối b*nh h**n như vậy với cậu.

"Cái gì... cái gì là kế hoạch ban đầu của hắn?" Giọng Thiển Linh nghẹn ngào, nước mắt chực trào ra. Cậu thực sự rất sợ hãi, ngay cả giọng nói cũng run rẩy, nghe thật đáng thương.

Chỉ tiếc là căn phòng tối đen như mực, nếu không Bạch Cảnh nhất định sẽ tỉ mỉ thưởng thức vẻ mặt sợ hãi đến tột độ của Thiển Linh, cẩn thận khắc ghi từng biểu cảm vào sâu trong đôi mắt hắn, biến nó thành thứ nguyên liệu quý giá nhất, cất giữ vào cung điện ký ức yêu thích nhất của hắn.

"Tôi không biết hắn ban đầu muốn làm gì, nhưng tất cả những hành vi quá đáng đều có xu hướng leo thang. Lần đầu tiên hắn dám bày những thứ bẩn thỉu đó trên giường cậu, lần thứ hai hắn sẽ chọn cái gì đây?" Bạch Cảnh trầm ngâm một lát rồi tiếp tục, giọng điệu đầy ác ý.

"Có lẽ hắn sẽ thừa lúc cậu ngủ say, bôi những thứ đó lên người cậu. Với cái loại người như hắn, hắn sẽ thích vị trí nào trên cơ thể cậu đây nhỉ? Đôi mắt xinh đẹp lúc khóc nức nở? Hay cái miệng nhỏ nhắn chỉ dám nói lí nhí? Hoặc là... còn những chỗ quá đáng hơn thế nữa..."

Ngón tay Thiển Linh cũng run rẩy theo, mấy lần trượt khỏi nút thắt ướt át.

Ngón tay Thiển Linh run rẩy không ngừng, mấy lần trượt khỏi cái nút thắt đã ướt nhẹp mồ hôi.

"Anh đừng nói nữa... làm ơn..." Cậu khẩn cầu, giọng lạc đi vì sợ hãi.

Mảnh vải thô ráp siết chặt lấy những ngón tay tái nhợt của cậu. Bóng tối bao trùm, mang theo một nỗi sợ hãi vô hình, lạnh lẽo như một tấm lưới dày đặc giăng kín lấy Thiển Linh.

Bệnh viện tâm thần hẻo lánh này chẳng khác nào một hòn đảo đen tối, cô độc giữa biển khơi. Và trên hòn đảo đáng sợ ấy, Thiển Linh không còn nơi nào để trốn chạy.

Cuối cùng, bằng một nỗ lực tuyệt vọng, Thiển Linh cũng cởi được sợi dây trói.

Một đôi tay mạnh mẽ đặt lên tấm lưng gầy yếu của cậu. Thiển Linh ngửi thấy một mùi hương lạ lẫm, vừa có mùi bụi đất, vừa thoang thoảng mùi tanh của máu và sắt gỉ. Thiển Linh cảm thấy mình được nhẹ nhàng kéo vào một vòng tay ấm áp và vững chãi.

"Đừng sợ... tôi sẽ bảo vệ cậu mà." Một giọng nói trầm ấm vang lên bên tai cậu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!