Chương 8: Hắn sẽ còn quá đáng hơn nữa

Đoạn Tinh Dực đã quên mất mục đích ban đầu của mình là gì. Giờ phút này, trong đầu hắn chỉ còn hình ảnh Thiển Linh trước mắt.

Hắn chống tay lên chiếc cột giường màu bạc bên cạnh, hạ thấp người xuống một chút, chậm rãi tiến lại gần. Thân hình cao lớn của hắn như muốn bao trọn lấy thân hình mảnh mai, nhỏ bé của thiếu niên.

Thơm quá.

Kẻ săn mồi càng mạnh mẽ, càng thích thú ngắm nhìn con mồi run rẩy trong sợ hãi.

Giống như con sơn dương trắng muốt mềm mại đang r*n r* vì đau khi bị mắc kẹt trong bẫy rập, đó là con mồi quý giá nhất mà hắn sẽ theo đuổi cả đời.

Thứ này còn khiến người ta run rẩy và hưng phấn hơn cả máu tươi.

"Cưng thơm thật đấy."

Thanh âm triền miên ái muội ấy, lọt vào tai Thiển Linh lại chẳng khác nào tiếng rít của một con rắn độc máu lạnh.

"Anh đừng tới đây."

Đầu ngón tay trắng muốt của Thiển Linh bấu chặt vào đầu gối, cậu rụt chân lại, bàn chân nhỏ bé che chắn giữa cậu và Đoạn Tinh Dực, nhỏ giọng lặp lại một lần nữa: "Đừng tới đây."

Một xúc cảm lạnh lẽo, ướt át và trơn trượt lướt qua những ngón chân mềm mại của cậu.

Hàng mi Thiển Linh run rẩy ướt đẫm nước mắt, cậu gần như không thể tin vào cảnh tượng trước mắt mình.

Đôi môi Đoạn Tinh Dực sắc lạnh và tàn nhẫn vô cùng, lời từ chính miệng hắn thốt ra thường mang theo sự chế giễu và cay độc.

Vậy mà một tên đại ca cầm đầu khu A như hắn, giờ đây lại cúi đầu, hàng mi rũ xuống, khẽ l**m môi như một con sói đói đang rình mồi, dùng cái vẻ ngoài lạnh lẽo bao bọc lấy một đóa hoa hồng tươi đẹp rực rỡ.

Thiển Linh như bị điện giật, muốn rụt chân lại.

Một lực mạnh mẽ không cho phép Thiển Linh cựa quậy, siết chặt lấy cổ chân cậu. Đoạn Tinh Dực thờ ơ ngước mắt nhìn xuống, bàn tay to lớn của hắn nắm chặt lấy cổ tay nhỏ bé, mảnh khảnh của cậu.

Trong đáy mắt lạnh lẽo ấy ẩn chứa một d*c v*ng sâu thẳm, như thể một tên tội phạm đường cùng đang tận hưởng bữa ăn ngon lành cuối cùng trước khi bị bắt tuyên án tử hình.

—— Lại còn cố tình hát nghêu ngao trước mặt cục cưng, đúng là tên đàn ông thúi.

——"Ư ưm... muốn mổ cái ngón chân của cục cưng ghê áaaa~ chắc thơm kiểu bánh kem dâu mix chocolate rượu, cắn một cái là tan chảy luôn trôi mất cái thứ gọi là " liêm sĩ " mất!"

—— Ai bảo ngón chân lại thơm hả, tôi không tin, trừ khi tôi phải là người đầu tiên được nếm thử.

—— Khứa lầu trên khôn ác !!!!

—— Đụ má, hết giấy nữa rồi!!

Đầu óc Thiển Linh lúc này hoàn toàn trống rỗng. Dù mỗi ngày cậu đều rửa chân sạch sẽ rồi mới chui vào chăn ngủ, nhưng điều đó không có nghĩa là Đoạn Tinh Dực có thể trực tiếp... mà m*t chân cậu đấy chứ.

Đến khi Đoạn Tinh Dực m*t xong ngón chân Thiển Linh còn định áp lên mặt cậu, lần này Thiển Linh chẳng còn hơi sức đâu mà sợ hãi nữa. Cậu vội vàng giơ tay ấn mạnh vào trán hắn, mái tóc cứng lỉa chỉa cọ vào lòng bàn tay cậu.

"Đoạn Tinh Dực."

Một giọng nói vừa mềm mại vừa ngọt ngào như bánh mochi vừa mới ra lò mà gọi tên hắn.

Đoạn Tinh Dực khẽ chớp mắt, khựng lại, im lặng nhìn chằm chằm vào cậu, giọng khàn khàn: "Gọi lại lần nữa."

"Hả?"

"Tên của tôi."

"Đoạn Tinh Dực?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!