Thân hình Thiển Linh vốn mỏng mảnh gầy yếu, chiếc áo bệnh nhân rộng thùng thình càng làm cậu thêm nhỏ bé. Chỉ cần cử động nhẹ, cổ áo lại trượt xuống, lộ ra vòm cổ trắng ngần.
Đoạn Tinh Dực ra lệnh: "Tự vén tóc lên, để bổn thiếu gia xem mặt cưng nào"
"À thật ra thì cũng không đau lắm..." Thiển Linh nhỏ giọng nói.
"Nhanh lên!" giọng Đoạn Tinh Dực không kiên nhẫn.
"Ư..." Thiển Linh chậm rãi đưa tay vén tóc, vẻ mặt đầy ủy khuất.
Cảnh tượng này chẳng giống Đoạn Tinh Dực đang xem vết thương cho cậu chút nào, mà giống như một tên lưu manh chặn một học sinh ngoan vừa tan học, uy h**p con nhà người ta giao nộp tiền hối lộ vậy.
"Chỗ này." Thiển Linh chỉ vào sau gáy.
Cậu cúi đầu, mái tóc mềm mại dán vào chiếc cổ trắng mảnh, hoàn toàn phơi bày dưới tầm mắt của Đoạn Tinh Dực.
Ánh mắt Đoạn Tinh Dực dường như đông lại, ghim chặt trên người Thiển Linh.
Hắn gần như ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người cậu. Trong khoảng cách mập mờ này, mùi hương ấy như cố ý trêu chọc vào dây thần kinh của hắn, chờ đợi hắn thưởng thức món ngon trước mặt vậy.
Cổ Thiển Linh mỏi nhừ, mãi vẫn không thấy Đoạn Tinh Dực có động tĩnh gì, cậu mới dám khẽ ngẩng đầu nhìn trộm.
Á à, đáng sợ thật.
Đoạn Tinh Dực vốn dĩ mang vẻ lạnh lùng ngạo mạn, thói quen mím môi càng khiến hắn thêm phần xa cách.
Sao hắn cứ nhìn chằm chằm vào cổ mình vậy? Có phải hắn đang suy nghĩ, nên bắt đầu đấm từ phần nào trên cơ thể mình không?.
Tên ác ma họ Đoạn này đáng sợ thật đấy !!
Đừng khóc, không được yếu thế trước mặt Đoạn Tinh Dực... Dù trong lòng nghĩ vậy, sống mũi và mắt cậu vẫn cay xè.
Nước mắt vẫn không ngừng chực trào ra như đê vỡ.
"Nhóc là đứa con nít hay khóc nhè khi bị trộm đồ ăn vặt à?"
Đoạn Tinh Dực nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ hoe của cậu, giọng khàn khàn: "Sao lại thích khóc đến thế?"
"Tại đầu bị đụng đau quá, nên tôi mới khóc thôi..." Cậu lí nhí.
Chứ không phải cậu thích khóc đâu nhe.....
"Để bổn thiếu gia xem coi đau đến mức nào"
Gáy Thiển Linh chỉ va vào tủ một chút, nhưng chỗ va chạm lại nghiêm trọng hơn Đoạn Tinh Dực nghĩ, đỏ ửng một mảng lớn, còn có vẻ sưng lên nữa.
Đoạn Tinh Dực nhíu mày, quay đầu hỏi đám thuộc hạ phía sau: "Có mang dầu xoa bóp không?"
Đám đàn em hung thần ác sát ngơ ngác: "???"
"Lão đại à, sao tụi em lại mang cái thứ đó? Bình thường chịu vết thương nghiêm trọng hơn, chẳng phải anh đều bảo tụi em tự chịu đau sao. Nếu có đứa nào dám hé răng thì anh sẽ đánh cho bờm đầu mà ?"
"Da tụi em dày cả một lớp đông tới không lạnh, thịt cũng cả tảng thì mấy cái vết thương đó thì nhằm nhò gì, cục cưng nhà người ta sao giống được? Mới bị đại ca véo nhẹ hai cái, dấu vết đỏ trên mặt của ẻm còn chưa tan hết kia kìa."
Đây là cái xưng hô quái quỷ gì vậy!
Mặt Thiển Linh càng thêm đỏ.
Bạch Cảnh bị ấn trên mặt đất lạnh lùng nói: "Tôi có."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!