Trong hành lang đêm tối tĩnh mịch bỗng vang lên những tiếng bước chân hỗn loạn, cùng với tiếng côn sắt va đập vào lan can loảng xoảng, rợn người. Bọn người này chẳng thèm để ý có bị phát hiện hay không, cứ huênh hoang, ngang ngược mà đi.
"Là phòng này sao?"
"Đúng vậy, Bạch Cảnh và Thiển Linh được phân đến cùng một phòng."
"Mở ra đi."
Ngay khoảnh khắc cửa mở, một bóng đen nhào tới, Đoạn Tinh Dực tránh được, tặc lưỡi một tiếng. Đám thủ hạ bên cạnh hắn phản ứng nhanh chóng, vài người hợp sức, tốn không ít công sức mới đè được Bạch Cảnh xuống sàn, túm tóc hắn dưới ánh đèn hành lang, ép đối phương ngẩng đầu.
"Ê, làm gì nhìn tao ghê vậy, mắt mày hung dữ thế, có phải muốn đánh tao không hả?"
"Mày không phải rất hổ báo sao? Ha ha, tối nay anh mày sẽ dạy cho mày vài quy tắc."
"Ê, nói chuyện với mày đấy, mày bị câm hả?"
Những tiếng đấm đá đứt quãng vang lên, Bạch Cảnh chỉ cắn răng, thỉnh thoảng r*n r* vài tiếng. Điều này càng khiến đám người ra tay thêm khó chịu.
"Cũng cứng đầu đấy chứ."
"Tao lại muốn xem hôm nay mày chịu được bao lâu, đưa gậy cho tao."
Đoạn Tinh Dực khoanh tay đứng bên cạnh, toàn bộ quá trình không hề động tay, chỉ lạnh lùng liếc nhìn Bạch Cảnh một cái. Nếu là ngày thường, có lẽ Đoạn Tinh Dực sẽ có hứng thú thưởng thức trọn vẹn màn "biểu diễn", nhưng hôm nay hắn chỉ cảm thấy kiểu tra tấn này thật vô vị.
"Đừng đánh chết người."
Đoạn Tinh Dực dặn dò một tiếng rồi cất bước muốn đi vào phòng.
Bị ấn xuống sàn, Bạch Cảnh vẫn luôn bình tĩnh giờ phút này lại kích động, vùng vẫy thoát khỏi hai tên thuộc hạ đang đè hắn, nhào về phía Đoạn Tinh Dực. Chỉ tiếc còn chưa chạm được vạt áo đối phương, đã bị mấy người khác phản ứng lại, hung hăng ấn trở về sàn nhà.
" Thằng khốn này muốn đánh lén đại ca sao ?"
Bạch Cảnh nhổ bãi nước bọt lẫn máu, "Sao vậy, mày không phải là đại ca của đám lợn này sao, tao cũng muốn biết mặt mũi thế nào."
"Thằng nhãi ranh, mày chán sống rồi hả?"
Đoạn Tinh Dực ngăn lại tên đàn em đang muốn động tay, khẽ cười một tiếng, ngồi xổm xuống trước mặt Bạch Cảnh, túm lấy tóc hắn. Bạch Cảnh đau đớn kêu lên một tiếng.
"À, thật đáng tiếc, bổn thiếu gia đây không có hứng thú với mày."
Đôi mắt hắn lóe lên vẻ lạnh lẽo đến rợn người, hắn giống như kẻ phán quyết trời sinh, khinh miệt vỗ vỗ mặt Bạch Cảnh.
"Bất quá, mày có vẻ rất để ý đến thứ gì đó nhỉ, để tao đoán xem, mày đang lo lắng tao sẽ làm tổn thương cục cưng nhỏ trong phòng sao?"
Đồng tử của Bạch Cảnh hơi co lại.
"Xem ra tao đoán đúng rồi."
Đoạn Tinh Dực rất hài lòng với phản ứng của hắn, đứng dậy, búng tay một cái.
"Lôi cả tên nhóc con đó ra đây cho tao "
Không giống với sự ồn ào bên ngoài cửa, bên trong phòng tối đen như mực, như có một ranh giới vô hình, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đều phát ra từ một cục bông nhỏ nhô lên trên giường.
"Bang" một tiếng, đèn trên trần bật sáng.
Chiếc chăn dày cộm của Thiển Linh bị vén lên, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp dưới ánh đèn càng thêm rạng rỡ đến chói mắt, mọi người gần như đều ngây người.
"Má ơi, xinh vậy, thực sự là tên nhãi này cùng giới tính với tụi mình à."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!