Sau tiếng thông báo quen thuộc của hệ thống 663, Thiển Linh lại chìm vào cảm giác đầu đau ê ẩm, trước mắt cậu là một màu đen vô tận. Nhưng lần này, bóng tối không kéo dài.
Thị giác của Thiển Linh dần khôi phục, ánh sáng nhạt nhòa lọt vào mắt, cậu còn chưa kịp định hình khung cảnh xung quanh thì một cái vỗ nhẹ lên vai đã thu hút sự chú ý.
"Lại đây nào, trò Thiển Linh, giới thiệu sơ qua về bản thân với mọi người đi em." Một người đàn ông trung niên với khuôn mặt phúc hậu, bàn tay ấm áp đặt trên vai cậu, đối diện là nụ cười hiền từ của thầy giáo chủ nhiệm.
Thiển Linh chậm rãi xoay đầu. Cậu nhìn bao quát phòng học, một nhóm học sinh cấp ba trẻ trung, tràn đầy sức sống của thanh thiếu niên ở độ tuổi thanh xuân trong bộ đồng phục kiểu Tây lịch sự. Người thì gục mặt xuống bàn say giấc, người lại khẽ rì rầm trò chuyện riêng.
Ánh mắt Thiển Linh dừng lại ở vị trí áp chót dãy thứ hai gần cửa sổ. Bàn bên cạnh cậu trống không, còn nam sinh ngồi ở phía trên sở hữu gương mặt đẹp trai khó tả. Hắn chống cằm, vẻ mặt chán chường nhìn ra khung cửa sổ, ngang nhiên đeo tai nghe như thể mọi thứ xung quanh không hề liên quan đến mình.
Khung cảnh học đường lơ đãng, thiếu đi sự nỗ lực này dường như là chuyện thường ngày ở ngôi trường này. Kỳ lạ là thầy giáo đứng bên cạnh dường như không nhìn thấy, cũng không có ý định chấn chỉnh bầu không khí uể oải này.
"Trò Thiển Linh?" Tiếng gọi khẽ kéo Thiển Linh về thực tại.
Cậu cầm viên phấn trắng trên bục giảng, xoay người viết nắn nót tên mình lên tấm bảng đen. "Chào mọi người, tớ tên là Thiển Linh."
Vừa dứt lời, Thiển Linh chợt nhận ra mình đang đeo một chiếc khẩu trang màu trắng? Cậu nghi hoặc nhìn về phía thầy giáo đứng bên cạnh. Đối phương dường như đang kiên nhẫn chờ đợi cậu nói thêm điều gì đó, nhưng Thiển Linh chỉ khẽ đáp: " Dạ em nói xong thưa thầy !"
"Hả? Nhanh vậy sao." Thầy giáo dẫn đầu vỗ tay, "Vậy chúng ta hãy nhiệt liệt chào đón bạn học mới, hoan nghênh bạn ấy gia nhập đại gia đình của chúng ta nào."
Đáng tiếc là, phía dưới lớp học chỉ có lác đác vài tiếng vỗ tay.
Vẻ mặt thầy giáo có chút xấu hổ.
"Vậy trò Thiển Linh, em tìm chỗ ngồi đi."
Thiển Linh ngoan ngoãn gật đầu.
Trong phòng học không còn nhiều chỗ trống, trên mặt bàn đều chất đủ loại sách vở và đồ đạc linh tinh.
Chỉ có nam sinh ngồi áp chót dãy thứ hai gần cửa sổ mà Thiển Linh vừa nãy để ý, chiếc bàn bên cạnh hắn hoàn toàn trống trải, chỉ lộn xộn vài gói bim bim và vỏ kẹo.
Thiển Linh khẽ chỉ tay về phía chiếc bàn đó, giọng điệu có chút dò hỏi: "Bạn gì ơi, mình có thể ngồi chỗ này được không ?"
Không khí trong phòng dường như đông cứng lại trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Thiển Linh ôm chặt cặp sách vào lòng, mái tóc hơi dài rủ xuống che khuất đôi mắt, thần kinh vốn dĩ hơi chậm tiêu, hoàn toàn không nhận ra sự thay đổi biểu cảm kỳ lạ trên gương mặt thầy giáo và các bạn học.
"Cái gì mà bạn học mới chứ? Bọn này có ai thèm đồng ý cho nó vào đâu."
"Mặt mũi thì giấu nhẹm đi, chẳng lẽ là cái đồ xấu xí dị dạng hả, ha ha ha ha."
"Bên cạnh anh Ly của bọn này mà cũng dám mơ tưởng ngồi ké à?"
"Không biết soi gương xem lại mình là cái thứ gì sao."
Giữa những lời lẽ cay nghiệt đầy ác ý đó, Thiển Linh siết chặt quai cặp, từng bước chân nặng nề tiến về phía nam sinh kia.
"Nó đúng là coi trời bằng vung mà."
"Cứ chờ xem kịch hay đi, ha ha ha, tính của anh Ly mày biết rồi đấy."
Thiển Linh khẽ lên tiếng, giọng nói có chút run rẩy: "Chào cậu, tớ có thể ngồi đây được không?"
Nam sinh đeo tai nghe, được gọi là anh Ly kia thậm chí còn không buồn nhấc mắt lấy một lần, dường như căn bản không để ý đến sự tồn tại của Thiển Linh ngay trước mặt. Tiếng nhạc dance chát chúa từ chiếc tai nghe hắn đang đeo gần như phả thẳng vào mặt Thiển Linh. Đúng là một dân chơi chính hiệu nhỉ.
Thiển Linh mím chặt môi dưới, cố gắng kìm nén cảm xúc. Cậu khẽ quay đầu, ánh mắt hướng về phía những chỗ ngồi khác, trong lòng le lói hy vọng tìm được một bạn học tốt bụng hơn. Nhưng vừa thấy ánh mắt Thiển Linh lướt qua, cả phòng học liền xôn xao một trận. Có bạn học còn vội vàng kéo sát chiếc ghế bên cạnh mình, như thể sợ hãi bị Thiển Linh "chọn" trúng.
Thiển Linh khẽ thở dài trong lòng. Thiệt là phải làm đến mức này luôn hả ?
Người duy nhất không có bất kỳ phản ứng nào, chỉ im lặng cúi đầu làm bài tập, là nam sinh ngồi ở cuối dãy gần cửa ra vào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!