Thiển Linh ngồi ngơ ngẩn trên giường, đôi mắt vô hồn, chiếc mũi ửng hồng, tựa như một con búp bê phương Tây xinh đẹp nhưng đầy sự vô tri. Từ khi trở về từ phòng sinh hoạt chung, cậu vẫn giữ nguyên trạng thái này.
Bạch Cảnh nhìn mà cảm thấy bực bội nhưng không biết phải làm sao
"Cậu là đồ nhát gan hả? Bị tên kia chạm vào một chút mà đã sợ đến thế này rồi."
Giọng hắn lạnh lẽo, vẻ mặt cũng băng giá hơn người thường, bởi vậy lời nói mang theo ý trách móc nặng nề càng thêm rõ rệt.
Thiển Linh vốn dĩ đã không vui, lại còn bị hắn vô cớ chỉ trích, lúc này chẳng biết lấy đâu ra dũng khí, bĩu môi nói:
"Ừa, tôi là đồ nhát gan đó thì sao hả, còn anh là đồ đáng ghét, tôi không thèm nói chuyện với anh nữa đâu."
Bạch Cảnh khẽ sững người. Hắn cũng không rõ vì sao mình lại thốt ra những lời đó, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt trong veo của thiếu niên trước mặt trừng lớn, đến cả đuôi mắt cũng ửng hồng vì tức giận, trái tim hắn như bị một chiếc lông vũ nhẹ nhàng quét qua, khơi gợi một cảm giác ngứa ngáy kỳ lạ.
Rõ ràng yếu ớt, kiều diễm đến vậy, lại xinh đẹp đến mức thu hút người ta không nỡ rời mắt.
"Anh..."
"Tôi không muốn nghe anh nói nữa đâu."
Thiển Linh như một chú hamster nhỏ chui tọt vào ổ chăn của mình, cố sức cuộn tròn lại thành một cục, buồn bã nói: "Bị nhìn chằm chằm cũng đâu phải anh, anh làm sao mà hiểu được."
Thiển Linh nghe thấy tiếng bước chân hướng về phía phòng tắm, lát sau, tiếng bước chân lại gần.
"Nước nóng có rồi đấy, cậu đi tắm đi."
Cái cục chăn kia giật giật, cuộn càng chặt hơn.
Bạch Cảnh đứng trước giường Thiển Linh, rũ mắt xuống, tầm nhìn dừng lại ở mắt cá chân lộ ra ngoài chăn.
Cái đuôi quên thu lại rồi.
Thiển Linh đang buồn bực trong chăn bỗng nhiên cảm thấy cổ chân lạnh lẽo, cậu giật mình, định rụt chân lại, nhưng cái lạnh lẽo kia lại kéo lấy cậu, lôi cả người cậu ra ngoài.
Bạch Cảnh đang lay cậu.
"Đi ra chỗ khác chơi đi. Tui không muốn chơi với anh đâu "
Thiển Linh nắm chặt chăn không buông tay, cả người cuộn tròn trong chiếc chăn nóng hầm hập, "Không ra, tôi không tắm."
Bạch Cảnh cười lạnh, chỉ một lát sau đã giật phăng chiếc chăn xuống, ném sang một bên, lúc này mới thong thả nhìn Thiển Linh trên giường. Gương mặt cậu ửng đỏ vì bị vùi trong chăn, mồ hôi nóng thấm ướt những sợi tóc dính vào cổ, hàng mi ướt át hơi nước, đôi môi đỏ tươi hơn hẳn, mỗi hơi thở đều mang theo hơi nóng.
"Trả chăn lại cho tôi."
Bạch Cảnh chật lưỡi. Đến giọng nói cũng mềm nhũn.
Bạch Cảnh cúi thấp người, ghé sát mặt cậu ác liệt nói: "Đồ hamster nhỏ nhát cấy, cậu mà không đi tắm, tôi lột hết quần áo cậu ra đấy."
Thiển Linh trừng mắt nhìn hắn.
"Cho cậu mười giây cuối cùng."
Sao lại có người đáng ghét hơn cả Đoạn Tinh Dực chứ!?
Thiển Linh vội vàng tìm quần áo của mình, vì đi quá nhanh, dép lê vấp chân suýt chút nữa ngã.
Phía sau truyền đến tiếng cười khẽ của Bạch Cảnh.
"Cẩn thận một chút, vốn dĩ đã không thông minh rồi, còn ngã nữa chắc có khi thành nhóc ngốc luôn quá."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!