Màn đêm sụp xuống, kéo theo hơi lạnh buốt giá len lỏi vào từng tế bào Thiển Linh. Cậu giật mình tỉnh giấc, một cảm giác tê dại xâm chiếm tứ chi. Mở mắt ra, khung cảnh kinh hoàng đập vào mắt: ánh đèn trắng lạnh lẽo hắt xuống từ trần nhà xa lạ, mùi thuốc khử trùng nồng nặc xộc thẳng vào khoang mũi. Cậu nhận ra mình đang nằm trên một chiếc bàn mổ, lạnh lẽo và vô hồn.
Sự hoảng loạn trào dâng như sóng dữ khi Thiển Linh cố gắng cựa quậy. Tay và chân cậu bị trói chặt bởi những sợi dây thừng siết đến nghẹt thở, hằn sâu vào da thịt. Một vật thể lạ nhét chặt trong miệng khiến cậu không thể thốt lên một lời van xin hay kêu cứu. "Ưm... ưm..." – những âm thanh nghẹn ứ đau đớn chỉ có thể bật ra từ cổ họng khô khốc. Cậu giãy giụa, tuyệt vọng, tiếng va chạm loảng xoảng của sợi dây trói ở cổ chân vang lên trong không gian tĩnh mịch, như một lời tố cáo câm lặng.
Rồi, một bóng người đổ xuống, che khuất đi ánh đèn phía trên. Là Lục Tễ! Khuôn mặt gã méo mó dưới ánh sáng, đôi mắt ẩn chứa một thứ bóng tối đáng sợ. Gã cúi xuống, bàn tay lạnh lẽo như băng tuyết nắm lấy cổ chân đang run rẩy của Thiển Linh.
"Xem ra em không thích bị đối xử như vậy nhỉ?" Giọng nói của Lục Tễ trầm thấp, mang theo một sự thích thú b*nh h**n. "Nhưng em có biết vì sao tôi lại muốn làm thế với em không?"
Không! Cậu không biết! Và cậu cũng không muốn biết! Thiển Linh nghiêng đầu, cố gắng tránh né ánh mắt như muốn khoét sâu vào tâm can mình của Lục Tễ. Cậu dồn hết sức lực còn lại để cố gắng cử động cổ chân, nhưng đáp lại chỉ là cái siết chặt tàn nhẫn hơn, cái lạnh lẽo thấu xương từ nơi tiếp xúc lan tỏa, gặm nhấm từng chút ý chí kháng cự mỏng manh.
"Tôi quên mất," Lục Tễ khẽ cười, một nụ cười nhạt nhẽo không chút ấm áp. Ngón tay hắn, đeo găng tay y tế vô trùng, trượt dọc theo mắt cá chân gầy guộc của Thiển Linh, nhẹ nhàng v**t v* những vết hằn đỏ tấy do sợi dây trói gây ra. "Được rồi giờ thì ngoan ngoãn nghe tôi nói nhé."
Thiển Linh nhắm nghiền mắt, cố gắng ngăn dòng nước mắt tuyệt vọng trào ra. Nhưng cảm giác lạnh lẽo quái dị ở cổ chân không hề biến mất, nó lan dần lên trên, rõ ràng đến mức cậu có thể cảm nhận được từng mạch máu đang co rút. Cậu bất lực mở mắt ra lần nữa, đối diện với gương mặt quỷ dữ đang ở ngay sát mình.
"Em cho rằng tôi không biết những chuyện nhỏ nhặt mà em đã làm trong khoảng thời gian này sao?" Lời nói của Lục Tễ như những mũi kim nhọn đâm thẳng vào tim Thiển Linh. Đồng tử cậu co rút lại, một dự cảm chẳng lành lan tỏa khắp cơ thể.
"Từ lúc em trộm chìa khóa, đến tối em còn mò vào phòng thí nghiệm của tôi, còn ở phòng tư liệu nữa, em đã để lại quá nhiều dấu vết," Lục Tễ tiếp tục, giọng điệu đầy mỉa mai. "Cố tình lại tự tin mà hết lần này đến lần khác làm những việc đó." Gã ngừng lại một chút, ánh mắt như loài rắn độc chăm chú nhìn vào khuôn mặt tái nhợt của Thiển Linh. "Em đưa kẹo cho tôi, đương nhiên tôi sẽ không ngốc nghếch ăn hết như em rồi."
"Nhưng tôi thật không ngờ em lại ngu ngốc đến mức tự mình chui đầu vào cái rọ này."
Cơn lạnh lẽo từ mắt cá chân như một con rắn độc, trườn dọc theo da thịt Thiển Linh, siết chặt lấy eo sườn cậu. Lục Tễ cúi xuống, ánh mắt gã lướt trên cơ thể đang run rẩy của Thiển Linh, không khác gì một kẻ đang thưởng thức viên ngọc quý giá nhất trên đời. Nhưng giữa đôi mày gã lại thoáng hiện một vệt không vui, như thể món đồ trân bảo này không hoàn hảo như gã mong đợi.
"Rõ ràng tôi đã cảnh báo em bao nhiêu lần rồi, đừng có tự cho mình thông minh." Giọng gã trầm xuống, mang theo một sự bực dọc khó che giấu. "Tại sao em lại không nghe lời tôi ?" Rồi, thanh âm ấy chợt trở nên lạnh lẽo, sắc bén như lưỡi dao. "Hay là em thật sự cho rằng tôi sẽ không dám ra tay với em sao ?"
Toàn thân Thiển Linh khẽ run lên, một nỗi sợ hãi nguyên thủy len lỏi vào từng mạch máu. Đôi mắt cậu, ngập tràn oán giận và căm phẫn, đảo điên trong vô vọng. Hàng mi run rẩy không ngừng, tố cáo những cảm xúc đang giằng xé trong lòng.
Lục Tễ khẽ cười nhạt, một nụ cười không chút độ ấm, khiến sống lưng Thiển Linh lạnh toát. "Ngày đó em thấy hết rồi đấy, tôi đã đối xử với tên đó như thế nào. Thì hôm nay tôi cũng có thể làm như vậy với em ." Gã ghé sát mặt, giọng thì thầm như lời nguyền rủa:"Tôi sẽ biến em thành một tiêu bản hoàn hảo — không thể trốn, không thể rời đi, mãi mãi thuộc về tôi.
Em... bằng lòng chứ?"
Đồ b**n th**. Cút đi, mau cút đi tên b*nh h**n!!!!
Thiển Linh điên cuồng giãy giụa, những sợi dây thừng siết chặt cổ tay cậu, hằn lên những vệt đỏ đáng sợ trên làn da trắng nõn. "A..." Lục Tễ khẽ kêu lên, ánh mắt gã lướt xuống những vết thương đang rỉ máu, một nụ cười quái dị nở trên môi. "Xem vẻ mặt em kìa, dường như không hài lòng lắm nhỉ?"
Gã vuốt cằm, cặp kính gọng vàng phản chiếu ánh đèn lạnh lẽo, rồi dùng một giọng điệu đầy vẻ "khó xử" nói: "Tôi sẽ cho em một cơ hội cuối cùng. Em cầu xin tôi đi, tôi sẽ xem xét việc thả em ra. Thấy thế nào?"
Đừng có mơ! Trong lòng Thiển Linh gào thét.
"Nếu em đồng ý, thì gật đầu đi." Lục Tễ ra lệnh, ánh mắt gã như muốn xuyên thấu tâm can cậu.
Thiển Linh hừ một tiếng đầy căm phẫn, nghiêng mạnh đầu sang một bên, mái tóc đen rối tung. Cậu từ chối. Cùng lắm thì nhiệm vụ thất bại, một nhiệm vụ tân thủ thất bại còn tốt hơn là phải tiếp tục ở lại cái địa ngục trần gian này.
Lục Tễ không hề nao núng trước sự phản kháng quyết liệt ấy. Gã chỉ khẽ nhếch mép, một nụ cười lạnh lẽo không chút lay động. "Ồ? Quyết liệt thật đấy." Giọng gã vẫn chậm rãi, thong thả, như đang thưởng thức màn kịch mà mình đạo diễn. "Nhưng em có chắc là mình đã suy nghĩ thấu đáo chưa?"
Ánh mắt gã chợt trở nên sâu thăm thẳm, như xoáy vào tận cùng tâm trí Thiển Linh, nơi bóng tối đang dần lan tỏa. "Thật ra,"
Lục Tễ chậm rãi cất lời, giọng hắn trầm hơn một chút, pha lẫn một chút khó đoán, "Tôi phải thừa nhận, tôi có chút... khâm phục Bạch Cảnh."
Gã ngừng lại một nhịp, ánh nhìn không rời khỏi gương mặt Thiển Linh đang dần tái mét, dường như đang tận hưởng sự hoang mang đang lan rộng trong đôi mắt kia. "Vì em, mà tên đó dám nghĩ ra cái kế hoạch điên rồ đến thế, dám lật đổ tất cả mọi thứ ở khu A. Một hành động ngu xuẩn, nhưng cũng... đầy nghĩa khí, phải không?" Lục Tễ khẽ nghiêng đầu, nụ cười trên môi càng thêm phần quỷ dị.
Lục Tễ cúi xuống, ánh mắt gã như một lưỡi dao sắc bén, không chút do dự găm thẳng vào đôi mắt đang mở to đầy kinh ngạc của Thiển Linh. "Tên đó đối với em... tốt đến mức đó sao?" Giọng gã trầm xuống, mỗi từ thốt ra đều mang theo một âm điệu quỷ quyệt, như những sợi tơ nhện vô hình siết chặt trái tim đang rỉ máu của Thiển Linh. "Em thật sự nhẫn tâm nhìn hắn và em... cùng nhau xuống địa ngục hay sao?" Hơi thở hắn phả vào gương mặt tái nhợt của Thiển Linh, mang theo mùi thuốc sát trùng lạnh lẽo và một thứ độc dược còn đáng sợ hơn: sự giày vò.
Thiển Linh quay đầu lại, không thể tin nổi nhìn Lục Tễ.
Ý hắn là gì?!
"Đúng vậy," Lục Tễ thản nhiên thừa nhận, ánh mắt hắn lướt qua khuôn mặt đang tái dần của Thiển Linh, không chút thương xót. "Bạch Cảnh hiện tại đang ở trong tay tôi. Hắn sống chết thế nào, đều phải xem... biểu hiện của em." Gã cố tình kéo dài chữ cuối, nhấn mạnh sự phụ thuộc hoàn toàn của Bạch Cảnh vào quyết định của Thiển Linh, như một sợi dây thòng lọng vô hình đang siết chặt lấy cổ cậu.
Tại sao.... tại sao trên đời này lại có người đê tiện như gã chứ !!!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!