"Sao... sao có thể..." Thiển Linh lắp bắp, trong lòng dậy lên một nỗi hoang mang tột độ.
"Nhưng mà... cái này là Hề Trạm cho tôi, hơn nữa tôi đã hỏi hệ thống rồi ——"
"Hệ thống?" Bạch Cảnh lập tức bắt lấy từ khóa, giọng điệu đầy nghi hoặc.
Giọng Thiển Linh đột ngột nghẹn lại. Nguy hiểm thật, suýt chút nữa cậu đã lỡ lời. Cậu nhớ rõ mình đã hỏi hệ thống, nhưng khi cẩn thận hồi tưởng lại, cậu nhận ra mình đã hỏi là: "Viên thuốc bên trong có vấn đề gì không." Lúc ấy, hệ thống trả lời cậu có hơi chậm.
Vậy nên, 663 ngay từ đầu đã biết viên kẹo này có vấn đề?
"Không... không phải, anh nghe nhầm rồi." Thiển Linh vội vàng chữa cháy, cố gắng tỏ ra bình tĩnh.
Bạch Cảnh vẫn nhìn cậu với ánh mắt đầy nghi ngờ: "Đã nói với em bao nhiêu lần rồi , không được tùy tiện nhận đồ ăn của người khác, ngốc quá đi thôi! Tôi phải nói bao nhiêu lần em mới chịu tin?"
"Thì... thì tôi tưởng anh ấy là nhân viên của bệnh viện mà..." Thiển Linh nhỏ giọng cãi lại, nhưng đến cuối câu, chính cậu cũng cảm thấy thiếu tự tin. Ai mà ngờ được vấn đề lại nằm ở viên kẹo ngọt ngào kia chứ.
"Nếu em không tin," Bạch Cảnh lạnh nhạt nói, "tối nay cứ thử xem. Xem tôi nói có đúng không."
"Thử thì thử!" Thiển Linh có chút bướng bỉnh đáp, rồi nhanh chóng lăn xuống khỏi giường Bạch Cảnh, ngoan ngoãn bò về giường của mình, thậm chí còn chưa kịp tìm giày. Cậu nằm xuống, kéo chăn trùm kín đến tận cằm. Chẳng phải chỉ là ngủ thôi sao? Có gì đáng sợ chứ.
Nhưng mà...
Kể từ khi viên kẹo bị Bạch Cảnh lấy đi, Thiển Linh nằm trên giường mình trong bóng tối mịt mờ, đôi mắt mở to thao láo. Lúc này, cậu thực sự mất ngủ. Nỗi lo lắng và nghi ngờ gặm nhấm tâm trí cậu, khiến giấc ngủ bình thường vốn dễ dàng tìm đến giờ lại trở nên xa xỉ.
Thiển Linh trở mình.
Trong bóng tối, đáy lòng cậu trào ra một chút hối hận muộn màng.
Sao cậu lại khờ khạo như vậy chứ.
Cái vấn đề ngủ say bất thường này, trước đây Thiển Linh đã không ít lần nghi ngờ. Giấc ngủ của cậu dù có sâu đến đâu, cũng không thể đến mức có người ra vào phòng làm chuyện gì đó mà cậu hoàn toàn không hay biết. Rất nhiều lần cậu muốn thức canh giấc tuần tra ban đêm giúp Bạch Cảnh, nhưng cơn buồn ngủ cứ ập đến như sóng thần, hung hăng nhấn chìm cậu trong mơ màng.
Thiển Linh sao mày ngu dữ vậy nè !!
Thiển Linh bật dậy, nhìn về phía giường Bạch Cảnh trong bóng tối. Chỉ có thể lờ mờ nhận ra hình dáng người nằm, không biết anh ta đã ngủ say chưa.
"Bạch Cảnh... Anh còn đó không?" Cậu khẽ gọi.
Người trên giường đối diện khẽ cựa mình.
"Ngủ rồi." Một tiếng đáp gọn lỏn vang lên.
"Vậy sao anh ngủ rồi mà vẫn trả lời tôi? À, tôi biết rồi, là nhân cách khác của anh của anh đúng không !" Thiển Linh chợt reo lên, như vừa khám phá ra một bí mật thú vị.
Bạch Cảnh: "......"
"Nhân cách khác của anh có tên không? Tôi xem phim truyền hình, mỗi nhân cách của họ đều độc lập mà." Thiển Linh hào hứng hỏi tiếp.
Bạch Cảnh: "Không có."
"Vậy tôi giúp anh đặt tên nhé," Thiển Linh trầm ngâm một lát, rồi tinh nghịch đề nghị, "Hay là gọi Hắc Cảnh đi, ha ha ha ha, tôi đùa thôi!"
"Sao tối nay em nói nhiều thế?" Giọng Bạch Cảnh có chút bất lực, nhưng cũng không giấu được vẻ buồn ngủ.
Bị phát hiện rồi. Thiển Linh đành phải nhỏ giọng thú nhận: "Tôi không ngủ được."
Cậu không chắc có phải do phản ứng cai thuốc hay không. Sau một thời gian dùng thuốc ổn định, đột nhiên ngừng lại, cơ thể có lẽ vẫn chưa kịp thích ứng với sự thay đổi này, dẫn đến việc cậu bị mất ngủ. Thiển Linh chưa từng trải qua cảm giác trằn trọc khó ngủ như thế này. Cậu không biết những người khác khi không ngủ được thì thường làm gì, trông như thế nào.
Lúc này, cậu chỉ đơn giản là muốn tìm một ai đó để nói chuyện, để xua đi sự trống rỗng và bồn chồn trong lòng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!