Xung quanh vang lên những tiếng xì xào nho nhỏ, thỉnh thoảng lại có những ánh mắt tò mò liếc về phía này.
Sắc mặt Bạch Cảnh tối sầm lại như bầu trời trước cơn giông.
"Mày nói đủ chưa?"
Câu này rõ ràng là nhắm vào Đoạn Tinh Dực.
Đoạn Tinh Dực nhướn mày đầy thách thức.
" Tao nói chuyện với ẻm, liên quan đéo gì đến mày ?"
Bạch Cảnh một tay nhẹ nhàng vỗ lưng Thiển Linh, tay kia đưa cốc nước của mình qua.
Thiển Linh đưa tay muốn nhận lấy.
Bạch Cảnh giữ lại cổ tay cậu, khẽ lắc đầu: "Tay bẩn rồi, cứ thế mà uống đi."
Tay Thiển Linh vẫn còn dính đầy mỡ gà sau khi gặm chiếc đùi, chỉ có thể nghiêng người về phía trước một chút, uống nước từ tay Bạch Cảnh.
Uống gần hết nửa cốc, Bạch Cảnh mới dời cốc nước ra.
Anh rút hộp khăn giấy đặt trên bàn, cẩn thận làm ướt một tờ, rồi tỉ mỉ lau từng ngón tay lấm lem cho Thiển Linh.
Anh cúi thấp đầu, động tác chậm rãi và dịu dàng đến lạ.
"Sau này không được nhận đồ ăn từ người lạ, nhớ chưa?"
Thiển Linh khẽ l**m vệt sốt còn vương nơi khóe môi, ánh mắt long lanh ngước lên:
"Vậy... Đoạn Tinh Dực cũng được tính là người lạ sao ạ ?"
Bạch Cảnh khẽ ừ một tiếng, nhẹ nhàng nắn từng ngón tay nhỏ bé của cậu, rồi lại rút thêm một tờ khăn giấy khác, lau đi vết nước còn đọng lại trên khóe miệng cậu.
"Lỡ như những người này có ý đồ xấu, bỏ thứ gì không tốt vào đồ ăn thì sao? Em còn muốn thử lại cái cảm giác khó chịu lần trước nữa à?"
Nhắc đến chuyện xảy ra ở nhà vệ sinh lần trước, cơ thể Thiển Linh bất giác cứng đờ, cái cảm giác ghê tởm và xấu hổ ấy thật sự quá kinh khủng.
"Ê thằng chó kia mày nói ai có ý đồ xấu vậy hả ?"
Đoạn Tinh Dực cười nhạt một tiếng đầy mỉa mai: "Nếu tao thật sự muốn động vào nhóc con này, hì bổn thiếu gia việc đéo gì phải chơi cái trò bẩn thỉu hạ cấp như cái trò hạ độc thấp hèn này."
Bạch Cảnh chậm rãi nói: "Ai mà biết được con người bên trong mày như thế nào, nếu mày không có ý đồ gì, tại sao cứ chia đồ ăn của mình cho em như thế chứ ?"
"Mày...."
Đoạn Tinh Dực nhất thời nghẹn lời, cổ họng nghẹn ứ một thứ cảm xúc khó tả.
Còn có thể là vì cái gì nữa chứ, chẳng phải là...
Thiển Linh mở to đôi mắt tròn xoe, long lanh như hai viên pha lê, ngơ ngác nhìn theo hướng Bạch Cảnh vừa nói, ngốc nghếch há miệng hỏi:
" Tôi cũng hơi thắc mắc đấy, anh có thể nói cho tôi biết vì sao không ?"
Đoạn Tinh Dực vô cớ cảm thấy một cục nghẹn ứ tắc nghẽn trong lồng ngực.
Nhóc ngốc này, chuyện rõ rành rành như vậy rồi còn hỏi nữa.....
Chẳng phải là nhóc cứ rù quến anh đây hoài đó sao !!!!!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!